Dịch + beta: Bánh
————-
Tần Khanh về nhà trong cơn thất thần, đụng phải Dì Tôn đang chuẩn bị cơm trưa cho cậu.
“Quý phu nhân, cậu chạy đi đâu vậy? Xém chút nữa là tôi gọi điện thoại cho tiên sinh rồi.”
Dì Tôn quay đầu lại nhìn cậu, tay vẫn không ngừng khuấy nguyên liệu nấu ăn trong nồi.
“Xin lỗi, vừa rồi có chút việc.”
Tần Khanh không giải thích nhiều, cúi đầu đi vào phòng ngủ, bước chân có chút khập khiễng.
Cậu cởi áo khoác ném lên trên ghế, kéo chăn ra rồi chậm rãi nằm xuống.
Chiếc chăn bông quấn quanh cơ thể của cậu, cảm giác an toàn khi được bao bọc đã xóa tan sự lạnh lẽo từ tận xương tủy được phần nào.
Trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ chồng chất, chúng chen lấn rồi xô đẩy lẫn nhau, giống như một dòng chảy hỗn loạn bên trong quả bóng bay, cố gắng thoát khỏi lớp vỏ vốn là gông cùm xiềng xích, nhưng mọi nỗ lực đều hóa thành hư vô, chỉ để lại sự thẫn thờ cùng trống vắng vô tận.
Tần Khanh nhắm mắt lại, nước mắt mặn chát chảy ra dưới hàng mi đen nhánh.
Buổi trưa, Dì Tôn bưng một chén cháo đến gõ cửa.
“Cậu ơi, cậu có không khỏe chỗ nào không? Tôi vừa mới gọi điện thoại cho tiên sinh, nhưng ngài ấy vẫn luôn tắt máy.”
Tần Khanh siết chặt chăn, giống như làm thế sẽ giúp xua đi cơn đau nơi lồng ngực.
“Tôi chỉ hơi mệt thôi, chứ không phải là không khỏe. Quý Lãng còn đang trên máy bay, không cần báo cho anh ấy đâu.” Tần Khanh vùi mặt vào trong chăn, trông cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hien/885075/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.