Chương trước
Chương sau
Dịch + beta: Bánh
———-
Tần Khanh vừa thất thần vừa ra khỏi tòa nhà công ty, trước ngực là một thùng giấy đã bị móp mất một bên góc.
Chiếc Maybach đậu ở ven đường nháy đèn hai cái, sau khi cửa xe mở ra, người xuống xe nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu, giúp cậu xách bớt đồ trong tay.
“Sao không gọi anh vào giúp?” Quý Lãng đặt thùng giấy ở ghế sau rồi ngồi lên trên ghế lái.
“Không sao, cũng không nặng lắm.”
Tần Khanh cười gượng, ngón tay siết chặt dây an toàn trên bụng mình, trong lòng rối rắm không thôi.
Cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi Quý Lãng, ví dụ như người phụ nữ kia là ai, hay tại sao ông nội anh lại đột nhiên muốn gặp mình.
Nhưng người phụ nữ trong điện thoại đã yêu cầu cậu phải giữ kín chuyện này, chắc là có chuyện gì đó muốn trao đổi riêng, hơn nữa nếu nhắc tới người nhà anh như thế, sẽ gợi lại cho Quý Lãng về những kỉ niệm không vui.
Tần Khanh giằng co với mặt phản diện bên trong đầu óc mình nửa ngày, vẫn không phân thắng bại nổi.
“Khanh Khanh, anh sắp phải ra nước ngoài công tác.” Câu nói của Quý Lãng đã tạm thời cứu cậu ra khỏi sự rối rắm.
“Hả? Anh phải đi bao lâu?” Tần Khanh nhìn về phía anh đầy kinh ngạc, có chút trở tay không kịp.
“Đi tới đi lui tổng cộng ba ngày, đi thị sát* một dự án với bên nhà đầu tư.”
*Thị sát: đi đến tận nơi để theo dõi công việc, nhận định tình hình.
“Chờ xử lý xong chuyện này, anh sẽ nghỉ phép ở nhà với em.”
Mắt Quý Lãng nhìn thẳng về phía đường đi, một bàn tay mò qua phía bên kia tay vịn, nắm lấy tay Tần Khanh một cách chuẩn xác rồi khẽ nhéo.
“Thế khi nào thì anh đi…” Tuy rằng nhận được lời hứa của Quý Lãng, Tần Khanh vẫn không thể che giấu được sự mất mát trong từng câu chữ của mình.
“Ngày mốt.”
“Nhanh vậy..” Cậu còn chưa nói xong, trên điện thoại bỗng hiện ra một tin nhắn mới.
Số điện thoại khi nãy đã gửi cho cậu địa chỉ cùng thời gian gặp mặt, vừa vặn lại là ngày mà Quý Lãng đi công tác.
Hơi thở của Tần Khanh như cứng lại, vội liếc nhìn Quý Lãng theo bản năng, năm ngón tay vì bất an mà siết chặt điện thoại.
“Em sao vậy?”
“Không.. Không có gì.”Tần Khanh vội né tránh ánh mắt của anh, lén lún thở ra một hơi.
Người kia dù gì cũng là ông nội của Quý Lãng, sẽ không làm gì tổn hại đến đứa con của anh nhỉ.
Cậu cố nén sự sợ hãi trong lòng, giả vờ bình tĩnh mà tắt điện thoại.
Sáng hôm ngày hẹn, Tần Khanh chờ Quý Lãng rời khỏi nhà rồi mới vội vàng đi thay quần áo.
Chỗ mà người kia bảo cậu đến là một căn nhà sân vườn kiểu Nhật ở vùng ngoại ô.
Để thể hiện sự tôn trọng dành cho bậc cha chú, Tần Khanh cố ý xuất hiện sớm 10 phút tại căn nhà mang phong cách cổ điển có tên Vũ Hoa Trai này.
Người làm trong bộ kimono gật đầu chào Tần Khanh, không hỏi nhiều liền dẫn cậu đến một gian phòng kiểu Nhật, vén màn lên cho cậu một cách cung kính.
Tần Khanh gật đầu thay cho lời cảm ơn, cậu tháo giày ra, giẫm lên tấm chiếu tatami hơi lạnh.
Cậu khó nhọc ngồi quỳ xuống bên canh bàn trà, cố gắng đặt sức nặng của bụng lên chiếc đệm hương bồ.
Một bên của gian phòng này được xây thông với khu sân vườn, tiếng nước chảy trên những ống trúc phát ra âm thanh róc rách. Bờ cát màu trắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Những phiến đá xanh, táng tre và hàng rào gỗ, cùng với những chỗ phủ rêu phong, tất cả được kết hợp một cách tinh xảo như nhấn mạnh thêm cảm giác cô quạnh cùng vẻ thiền định cho nơi này.
Không lâu sau đó, tấm màn lại được vén lên, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái bước vào trong.
Bà ta vừa đặt chiếc túi xách phiên bản giới hạn lên bàn, người hầu liền bưng lên hai chén trà vừa mới pha xong.
“Xin chào, xin hỏi bà là…?” Tần Khanh vốn cứ tưởng người tới sẽ là ông nội của Quý Lãng, cậu đã thấp thỏm từ lúc còn ngồi ở trên xe, vất vả lắm mới tự làm công tác tư tưởng cho mình xong, lại bị tình cảnh ngay lúc này làm cho đổ vỡ.
“Tôi là mẹ của em trai Quý Lãng, cũng là người đã gọi điện thoại cho cậu. Tất nhiên là, những chuyện này đều là làm theo lời căn dặn của ông nội.” Từ Nhã Cầm vuốt tóc rồi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề chính.
Bà ta đánh giá người đang mang thai ngay trước mặt mình, ánh mắt không che giấu sự khinh miệt mà xem xét từ khuôn mặt cho đến cái bụng của cậu, giống như đang định giá cho một món hàng nào đó.
“Đúng thật là một người đẹp, thảo nào có thể khiến Quý thiếu gia từ bỏ cả tương lai vì cậu.” Bà ta cười nhạo một tiếng, đưa tay nâng tách trà lên, khẽ vuốt ve phần tay cầm.
Tần Khanh bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, cậu không tự giác mà dời tầm mắt qua chỗ khác, cúi đầu nhìn tách trà đang bốc hơi nước ngay trước mặt mình.
Cậu biết Quý Lãng có hai em trai cùng cha khác mẹ, người trước mặt cậu ngay lúc này có lẽ là mẹ của một trong số đó.
“Từ bỏ tương lai?” Tần Khanh ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, tựa hồ không hiểu ý nghĩa của câu nói đó cho lắm.
“Đúng vậy. Nó là vì cậu mới cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý.” Từ Nhã Cầm nhẹ nhàng nói, trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ vẻ mỉa mai.
Tần Khanh nghe vậy liền chấn động, không thể tin nổi mà mở to hai mắt.
“Bà đang nói cái gì vậy? Vì tôi mà cắt đứt quan hệ?”
Từ Nhã Cầm thấy vẻ mặt ngây ngốc của cậu thì đã hiểu được, cũng chắc chắn hơn về những gì cần phải nói tiếp theo.
Bà ta chậm rãi tiếp lời, “Tiền cho Quý Lãng gây dựng sự nghiệp còn chưa bằng một góc tiền phí sửa chữa thường niên của nhà chúng tôi nữa, chỉ vì chút tiền đó mà phải từ mặt nhau ư? Tần Khanh, cậu nói xem, là Quý Lãng điên rồi, hay là cậu quá ngu đây?”
Từ Nhã Cầm nhìn gương mặt đang dần trắng bệch của chàng trai, không khỏi đắc ý mà cười khẩy.
“Nếu tôi không nói sự thật cho cậu biết, thì Quý Lãng cũng quá đáng thương rồi, dù sao thì, nó đi đến nông nỗi như ngày hôm nay, tất cả đều là do cậu mà ra.”
“Ba năm trước, nó vì chuyện của cậu mà bị ông nội đánh cho một trận, ai mà ngờ được, đứa nhỏ này thế mà lại quyết tâm muốn ở bên cậu, tự tiện đi đăng kí kết hôn.”
Nói đến chuyện này, người phụ nữ giống như nghĩ đến chuyện gì thật thú vị, khóe miệng nhếch lên càng cao.
“Lão gia nổi trận lôi đình, vốn dĩ muốn tìm người hủy diệt cậu, nhưng lại bị Quý Lãng ngăn chặn mất. Cậu cũng biết rồi đấy, Quý Lãng rất bảo bọc cho cậu, vừa biết chuyện đã vọt đến trước mặt lão gia quậy một trận long trời lở đất, cuối cùng dứt khoát đi luôn.”
Bà ta kể xong, dùng móng tay đỏ chót khẽ gõ vào thân tách trà.
Trong trí nhớ của Tần Khanh, cậu đã từng kể với Quý Lãng chuyện cậu cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng Quý Lãng lại thờ ơ bác bỏ nghi vấn trong cậu, còn an ủi cậu rằng đó là do áp lực trong công việc quá nhiều nên tạo thành ảo giác.
Hóa ra Quý Lãng không chỉ ghi nhớ ngay từ đầu, mà còn âm thầm ngăn chặn một âm mưu dơ bẩn thay cho cậu.
“Mấy người… Sao mấy người lại có thể…” Tần Khanh cắn môi dưới, tức giận đến nỗi không nói thành lời.
“Tại sao không? Chẳng lẽ cậu mong nhà họ Quý chúng tôi sẽ chào đón một beta tầm thường như cậu vào làm dâu sao? Tần Khanh, cậu đã không có địa vị nổi bật, cũng chả có gia thế hiển hách để nhờ cậy vào, ở bên cậu, dù là đối với Quý Lãng hay đối với nhà họ Quý, không hề có chút ích lợi gì.”
Từ Nhã Cầm nói lời khinh bỉ, lười che giấu sự xem thường đối với một nhân vật nhỏ bé như Tần Khanh.
“Thế thì hạnh phúc cả đời của Quý Lãng cũng không phải là thứ để mấy người đem ra giao dịch!” Tần Khanh lớn tiếng phản bác, trong lòng lại thấy thương xót cho Quý Lãng.
Dù là cha mẹ ruột đã sinh anh ra, hay là người ông đã dốc sức bồi dưỡng cho anh, cũng không có một ai thật sự để tâm đến cảm nhận của Quý Lãng cả, nói đúng hơn, bọn họ muốn biến anh thành một con rối gỗ, để cho bọn họ giật dây điều khiển thế nào cũng được.
“Thật là không biết trời cao đất dày.” Sắc mặt người phụ nữ u ám, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần, “Một khi đã được sinh ra trong cái nhà này, Quý Lãng đã không còn quyền lựa chọn cho số mệnh của mình nữa rồi. Nhưng cậu không hiểu được thì cũng là chuyện bình thường thôi, tự ý đi kết hôn với cậu, đã là chuyện phản nghịch lớn nhất mà nó từng làm.”
Từ Nhã Cầm cười lạnh, ung dung thưởng thức vẻ tức giận của Tần Khanh.
Khi cả hai bình tĩnh trở lại, bà ta bỗng nhiên đổi đề tài.
“Tôi thừa nhận, đúng là Quý Lãng rất yêu cậu.”
Từ Nhã Cầm dừng một chút, dùng giọng điệu vô cùng thuyết phục để tiếp lời, “Nó đã từ bỏ nhiều thứ vì cậu như vậy, cậu không muốn làm gì cho nó sao?”
“Ví dụ như, để Quý Lãng được nhà họ Quý thừa nhận thêm một lần nữa chẳng hạn.”
“Có ý gì?” Tần Khanh ngập ngừng, tất nhiên là vẫn không tin bà ta lắm.
Từ Nhã Cầm nở nụ cười, nhìn con mồi vốn đang cảnh giác lại bước từng bước một vào cái bẫy mà mình dựng lên.
“Lão gia đã nói, chỉ cần cậu chịu rời khỏi Quý Lãng, nó sẽ được quay về làm người thừa kế của Long Hoa như trước.”
Mục đích chính của chuyến đi lần này chính là xử lý Tần Khanh.
Từ Quý Lãng rời khỏi nhà, trận chiến giữa các phe phái bên trong tập đoàn lại càng trở nên gay gắt.
Thằng nhãi Quý Lăng kia chỉ là một thằng công tử bột, vừa bảo thủ lại vừa không biết cách dùng người, đã bị lão gia tống cổ khỏi cán cân quyền lực từ lâu.
Mà hy vọng duy nhất – cũng chính là con trai của bà ta lại là một đứa cả tin không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, nếu không có sự giúp đỡ của bà ta, nó đã bị đám cáo già ăn đến không còn một mảnh xương từ lúc mới đặt chân vào trong tập đoàn rồi.
Còn hơn thế nữa là, không biết là do tên ngu nào xúi giục bên tai Quý Trà, hại con trai của bà ta dám ăn gan hùm mà đi làm giao dịch nội gián*, giờ không những không đòi tiền lại được, mà còn có nguy cơ phải đi ngồi tù.
*giao dịch nội gián: giao dịch cổ phiếu của một công ty đại chúng hoặc các chứng khoán khác dựa trên thông tin quan trọng, không công khai về công ty, nói ngắn gọn thì đây là giao dịch thông tin nội bộ và là hành vi vi phạm pháp luật.
Ông nội đã đáp ứng với bà ta, chỉ cần bà ta có thể đuổi Tần Khanh đi, ông không những có thể cứu Quý Trà ra khỏi tình trạng nguy hiểm hiện tại, mà còn có thể cho bà ta ngồi vào ghế giám đốc của Hải Thịnh.
*Hải Thịnh là công ty con của Long Hoa. 
“Chẳng lẽ cậu không muốn trả cả cơ nghiệp vốn thuộc về Quý Lãng cho nó sao?” Từ Nhã Cầm dần lấn lướt, khóe miệng cũng là một nụ cười tin chắc phần thắng sẽ thuộc về mình.
“Tôi không thể rời khỏi Quý Lãng.” Tần Khanh ngước mắt lên, không chút sợ hãi mà nhìn về phía người phụ nữ, trong ánh mắt chính là sự kiên định không gì có thể lay động nổi, “Đó là yêu cầu của anh ấy.”
Nếu cậu biết được anh đã phải trả giá vì mình nhiều như vậy, sao có thể để anh một mình chiến đấu vì tương lai của cả hai được.
Nét cười của Từ Nhã Cầm cứng đờ, ánh mắt bà ta dần rét lạnh.
“Yêu cầu cậu làm vậy? Tần Khanh, cậu đúng là quá đề cao vị trí của mình rồi.” Người phụ nữ mỉa mai một câu, giọng điệu cũng không khỏi trở nên chua ngoa.
“Quý Lãng đang mất trí nhớ đúng không? Giờ trong đầu óc nó chỉ còn là thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp đại học.”
“Cậu cảm thấy, nó vẫn còn giữ được quyết tâm sẵn sàng vượt lửa băng sông vì cậu sao?” Từ Nhã Cầm dùng bàn tay chống cằm, nhẹ nhàng hỏi cậu.
“Sao bà biết được…” Lông mi Tần Khanh khẽ run rẩy một chút, bất an mà cuộn lòng bàn tay lại.
“Cậu nghĩ mình sẽ giấu được ai vậy? Cha mẹ của cậu à? Tần Khanh, cậu dám chắc giờ Quý Lãng vẫn còn yêu cậu sao?”
Người phụ nữ dùng những câu chữ sắc bén nhất để tấn công Tần Khanh vẫn còn đang ngẩn người.
Quý Lãng đã hôn cậu, làm tình cùng cậu, nhưng lại chưa bao giờ nói lời yêu.
Nghĩ kĩ lại thì, dù lời âu yếm giản đơn nhất, anh cũng chưa bao giờ nói cho cậu nghe cả.
Trái tim giống như bị hàng vạn mũi kim đâm vào sâu trong tận máu thịt, cảm giác đau đớn truyền đến trên từng dây thần kinh.
Cậu há miệng thở dốc, chút tự tin cũng dần tan biến sạch sẽ.
“Cậu biết dạo này Quý Lãng đang ở bên ai không?” Từ Nhã Cầm thấy Tần Khanh dao động, liền thừa thắng xông lên, lấy mấy tấm ảnh chụp trong túi xách ra, ném đến trước mặt cậu.
Bóng dáng quen thuộc hiện lên, đồng tử Tần Khanh co rụt, cậu nín thở, cầm tấm ảnh trên cùng lên xem.
“Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cảnh Vinh, một nữ Omega ưu tú.”
Trong ảnh chụp, Quý Lãng ngồi đối mặt với một cô gái xinh đẹp, chỗ ngồi chính là nhà hàng trên không mà anh từng đưa cậu đến cách đây không lâu.
Hai người ngồi dưới một tán dù màu trắng ngoài sân thượng, trên chiếc bàn tròn bằng kính là một vài món đồ ngọt trông rất bắt mắt, cô gái nhìn Quý Lãng đầy e thẹn, sự ngưỡng mộ trong đáy mắt như sắp tràn ra ngoài.
“Tên cô ấy là, Điền Tinh Tinh.”
Tần Khanh nhìn cô gái nọ, lồng ngực đau không tả nổi, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Sao lại giống đến thế…  vẻ ngoài của cô ta, gần như là giống đến 80% so với Từ Hiểu Nhu năm nào.
Không chỉ có như thế, pheromone của Từ Hiểu Nhu là hương hoa dành dành, mà cô gái này, lại là mùi hoa nhài thanh tao cao quý.
“Thứ bảy tuần trước, Quý Lãng đã đi gặp Tinh Tinh.”
Từ Nhã Cầm cố hết sức chọc ngoáy Tần Khanh, dùng vẻ mặt giống như đang thưởng thức kịch vui mà nhìn sắc mặt của người kia dần tái nhợt.
“Thứ bảy tuần trước…” Tần Khanh lẩm bẩm tự, hai mắt cậu tối sầm, hốc mắt cũng dần trở nên ướt át trong vô vọng.
Hóa ra lúc cậu đau đến mức sắp ngất đi, Quý Lãng lại đi hẹn hò với đối tượng mới sao.
Những cuộc gọi không có ai bắt máy kia đã biến thành một quả bom nổ chậm, mãi đến lúc này mới phát nổ, làm cho cậu phải thương tích đầy mình.
Một người vốn không thích ăn đồ ngọt như Quý Lãng, thì tại sao, tại sao anh lại phải nhìn cô gái kia bằng ánh mắt dịu dàng đến vậy? Cổ họng Tần Khanh nghẹn lại, giống như bị người ngối đối diện cho một cái tát thật vang dội, ngay cả cuống lưỡi cũng không át được mùi máu nóng bỏng.
“Quý Lãng cảm thấy rất ưng ý với Tinh Tinh tiểu thư.”
“Tinh Tinh…” Tần Khanh mấp máy môi đầy khó khăn, trong đều là một ý nghĩ khiến người khác tuyệt vọng, nhưng cậu lại không dứt khỏi nó được.
“Đúng vậy, nếu mọi chuyện vẫn suôn sẻ, thì tháng sau bọn họ sẽ đính hôn.”
Từ Nhã Cầm nhếch môi, nhìn người ở đối diện mình đang dần suy sụp, sóng lưng vốn thẳng tắp từ lúc mới vào giờ lại cong xuống như một cành cây héo úa.
Tháng sau, nhẫn cưới, Qing*, những chi tiết đó giờ lại được xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
*Điền Tinh Tinh là 田箐箐 – Tián Qìng Qìng, trong khi đó Tần Khanh là 秦卿 – Qín Qīng, Qìng (Tinh) và Qīng (Khanh) đọc tựa như nhau. 
Tần Khanh như bị ép uống một loại rượu độc cay đến xé lưỡi, lục phủ ngũ tạng giống như bị người kia dùng dao dọn xẻo ra từng mảnh nhỏ, đau đớn không thôi.
“Đúng rồi, tôi quên nói cho cậu biết, lần này Quý Lãng đi công tác cũng là đi với cô ấy.”
Từ Nhã Cầm lấy bức ảnh ở dưới cùng đẩy qua trước mặt cậu, tàn nhẫn đưa cuộc hôn nhân của cậu và người đàn ông lên đoạn đầu đài.
Trong bức ảnh, Quý Lãng đang xách một cái vali màu trắng, có vẻ như anh đang chuẩn bị đặt nó lên băng chuyền, còn Điền Tinh Tinh thì lại hạnh phúc ôm một con gấu bông đứng ngay bên cạnh.
Tầm nhìn của Tần Khanh đã bị che phủ bởi hơi nước mờ mịt, cậu siết chặt một góc của tấm ảnh trong tay.
Cậu bỗng nghĩ đến đêm Lễ Tình Nhân hôm đó, chữ “Điền” trên màn hình điện thoại cũng hiện lên một cách ngạo nghễ như thế.
Quý Lãng, anh đi gặp cô ta sao? Anh cũng sẽ gọi cô ta là Tinh Tinh một cách đầy lưu luyến sao?
Tần Khanh siết chặt tay, cố không để cho mình phải nước mắt lưng tròng.
“Rốt cuộc là bà muốn gì?”
“Tần Khanh, trả lại cho Quý Lãng những gì vốn thuộc về nó đi.”  Từ Nhã Cầm không cho cậu cơ hội để thở dốc, tấn công điểm mấu chốt trong cậu một cách không e dè.
“Còn đứa con trong bụng cậu, lão gia cũng muốn. Dù gì cũng là con cháu của nhà chúng tôi mà, không phải sao?” Ánh mắt mang theo ác ý nhìn vào bụng cậu, Tần Khanh liền ôm lấy nó theo bản năng.
“Đừng có mơ.” Tần Khanh trừng bà ta bằng ánh mắt đỏ hoe, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, bộ dạng sẵn sàng cá chết lưới rách bất cứ lúc nào.
“Sau khi sinh đứa nhỏ ra hãy giao nó cho chúng tôi, những gì mà nó được hưởng thụ sẽ đều là những thứ tốt nhất. Tinh Tinh tiểu thư cũng sẽ đối xử với nó thật tốt, sẽ không khác gì mẹ đẻ của nó.”
Từ Nhã Cầm dồn hết sức lực nhằm chọc giận Tần Khanh, từng câu từng chữ đều đạp trúng chỗ đau của cậu.
Đốt ngón tay của Tần Khanh đã trắng xanh vì siết quá chặt, bụng cũng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Cậu nghiến răng, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay.
“Thế thì đứa nhỏ này không thể giữ được.” Môi người phụ nữ lúc khép lúc mở, giống như một con quỷ Satan đang ban xuống một lời nguyền kinh khủng.
“Tần Khanh, cậu chỉ có hai sự lựa chọn.” Từ Nhã Cầm nhấp một ngụm trà, “Nhưng mà, dù cậu chọn cái nào, chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho cậu một khoản tương ứng, số tiền đó cũng đủ cho cậu sống trong giàu sang cả nửa đời sau rồi.”
Lấy kinh nghiệm đàm phán sau biết bao năm lăn lộn trên thương trường của bà ta, đối phó với một người trẻ vẫn còn chưa trải đời thật sự là dễ như trở bàn tay.
Thật ra thì ông nội cũng không có ý muốn bỏ đứa trẻ kia đi, nhưng lựa chọn thứ hai là do bà ta chuẩn bị riêng cho Tần Khanh.
Dù đứa con trong trong bụng Tần Khanh có là của ai, Từ Nhã Cầm cũng không hy vọng Quý Lãng sẽ có được một người thừa kế của riêng anh trước cả bà ta được.
“Mấy người sẽ gặp báo ứng.”Tần Khanh nhìn chằm chằm người phụ nữ cao ngạo ngay trước mắt mình, hốc mắt như sắp chảy xuống những giọt máu.
Trước ánh mắt hung ác như vậy, Từ Nhã Cầm liền hiểu rõ, Tần Khanh nhất định sẽ không chọn bất cứ phương án nào mà ba ta đưa ra.
“Cậu cứ suy nghĩ thêm đi.”
“Quý Lãng xứng đáng có được một kiếp sống lộng lẫy thay vì lãng phí tuổi xuân của mình ở trong một căn hộ chung cư nhỏ bé.”
Người phụ nữ đứng dậy, xách túi xách lên, khẽ phủi vạt áo, rồi ra về trong vẻ đắc thắng.
“Tần Khanh, đừng bao giờ xem thường tiền tài cùng quyền lực.”
Đó là câu cuối cùng mà Từ Nhã Cầm để lại cho cậu.
Cuối cùng Tần Khanh cũng không gắng gượng nổi nữa mà nằm lên bàn, thân thể run rẩy vì cơn đau truyền tới từ phần bụng.
Cậu cố gắng lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong túi, lấy ra hai viên rồi uống chung với nước trà đã nguội ngắt.
“Quý Lãng… Quý Lãng…” Tần Khanh không nói ra thành tiếng, nước mắt giống như lũ tràn bờ đê, chảy từ hốc mắt lên sóng mũi, từng giọt rơi xuống trên tấm ảnh chụp, tích tụ thành một vũng tràn đầy chua xót.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.