Ngô Trác Hi sáng sớm dậy vẫn thấy toàn thân đau nhức. Cũng phải thôi, hôm qua không những hắn bị ám khí bắn toàn thân, lại còn bị khủng hoảng về mặt tinh thần nữa chứ.
“Vô Tình, ngươi suốt đêm không ngủ sao?”
Vô Tình quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt gấu mèo sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, “Ron, Trình Lượng chết rồi! Bị quan tài đâm chết!”
“Ngươi nói gì cơ?” Ngô Trác Hi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hỏi giật.
“Ngươi xem!” Vô Tình rưng rưng chỉ vào TV.
“Ngươi cả đêm không ngủ là xem TV à?”
“TV thực sự rất hay”
Không phải chứ, Vô Tình không những mê TV, mà còn mê cả Lâm Phong?
“Cái kia không phải quan tài, là ô tô!”
“Ô tô là vật gì?”
“Ô tô là một loại phương tiện giao thông, giống như xe ngựa ấy!”
“À..” Vô Tình thực sự rất giống với con thỏ trắng ngây thơ. “Lâm Phong quả thực là một con hát tốt!” Vô Tình nhịn không được khen, trong mắt lóe lên sự yêu thích của fan hâm mộ. “Hắn diễn ta tốt quá….Trí lực của hắn rõ ràng không thua kém gì ta!” Vô Tình nhớ lại khuôn mặt của Lâm Phong khi phá án.
Đại ca, đó là ngươi chưa thấy người thật thôi, thoát vai xong, hắn đâu cần làm theo biên kịch nữa chứ.
“À…ở đây người ta không gọi là con hát, mà gọi là diễn viên hoặc là nghệ sĩ, hiểu không?” Ngô Trác Hi sửa.
***
Ron về nhà trong lúc Vô Tình đang mân mê nghiên cứu phép cúc áo và khóa kéo, cảm thấy thời đại này quả là nhiều cái lạ lấm. Vừa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-vo-tinh-va-ngo-trac-hy/1573697/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.