Bên ngoài thôn, một đám quan binh đang canh gác.
– Chúng ta là người của Thần bộ ti được phái đến điều tra bệnh dịch trong thôn.
Vô Tình oai phong nói, móc ra một lệnh bài.
Quan binh A nói:
– Cấp trên có lệnh không kẻ nào được tiến vào.
Quan binh B dịu dàng nói:
– Nếu như mọi người vào khả năng không ra được đâu.
(Gã chưa thấy nam nhân nào đẹp trai thế nên có ý thương tiếc)
– Cho chúng ta ba ngày, không tra ra kết quả thì bọn ta cũng không bước ra nữa.
Vô Tình nói. Y cam chắc trong ba ngày sẽ có kết quả.
Quan binh A đành bất đắc dĩ đáp:
– Được rồi, các ngươi tự chịu chết, đừng bảo bọn ta không nhắc nhở.
Nói chung thì gã cũng không mong nam nhân đẹp trai này gặp chuyện không may, cũng muốn gặp mặt người đẹp lần nữa.
Trong làng vô cùng yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ có mùi tử vong tràn ngập khắp nơi. Lâm Phong bắt đầu thấy sợ, vừa vào thôn đã mất đi dáng vẻ oai phong ban nãy, trốn sau lưng Lãnh Huyết, ngó xung quanh sợ cái thằng nhóc bị bệnh dại kia thoát ra cắn.
– Vô Tình, sao huynh run vậy?
Tang Chỉ Nghiên quan tâm lên tiếng hỏi. Lâm Phong tuy nhát gan nhưng cũng cần mặt mũi, câu hỏi của Tang Chỉ Nghiên chọc đúng tâm sự của y, làm y tức giận nói:
– Ai thèm cô lo!
Đột nhiên một thằng bé ngã sấp xuống trước mặt mọi người. Lãnh Huyết trừ Vô Tình ra, mọi khi đối xử với người hay việc đều rất lạnh lùng nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-lam-phong-va-lanh-huyet/178739/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.