– Thiết thủ, nghe đồn cha ngươi làm nghề nguội phải không?
Hiếm khi Vô Tình tìm Thiết Thủ, Thiết Thủ ngẩn người ra rồi đáp:
– Đúng thế!
– Giúp ta làm một cái bao cổ bằng sắc được không? Theo bức tranh ta vẽ là được.
Vô Tình nghĩ cả đêm qua cuối cùng cũng nghĩ ra. Con chó đó cắn cổ y, vậy y làm cái bao cổ bằng sắt, xem ngươi cắn bằng cách nào.
– Vô Tình, huynh còn nhớ cách chế tạo binh khí sao? – Thiết Thủ vô cùng sung sướng đón bức tranh từ tay Vô Tình.
– Một ngày làm xong không?
– Nhanh nhất cũng là ba ngày.
– Cái gì? Cần 3 ngày cơ à?
Lâm Phong lần thứ hai trợn trừng mắt nhìn trần nhà. Không được, y nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
– Thế thúc, để con và Lãnh Huyết đi tra án tình lần này.
– Được rồi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn – Gia Cát tiên sinh mỉm cười. Ông phát giác là cứ nên tin tưởng vào Vô Tình, nhất định sẽ phá được án.
– Tuy nhiên con cần thời gian 3 ngày để chuẩn bị.
– Thế thúc, sao không để con và đại sư huynh đi thôn Xác chết phá án?
Thiết thủ mặt mày ủ rũ, gần đây có vẻ khoảng cách của hắn và đại sư huynh mỗi lúc một xa. Lúc trước đại sư huynh đối với hắn rất tốt, rất hiền lành. Có phải gần đây không cùng đi phá án nên đại sư huynh mới lạnh lùng với hắn không? Thiết Thủ cũng muốn tìm cơ hội cùng Vô Tình phá án vì với đại sư huynh hắn cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-lam-phong-va-lanh-huyet/178738/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.