Chương trước
Chương sau
Hít sâu một hơi, thần sắc Vân Nhàn lập tức biến đổi, cử chỉ có sự giỏi giang nói không nên lời. Cô không ngụy trang nữa, theo từng cú vung tay là một viên đạn ma pháp đập chính xác vào đầu dơi, con dơi kêu rên một tiếng rồi biến mất không thấy đâu.
Dưới tình huống không mặc pháp bào, không đeo nhẫn, điểm Trí Lực của Vân Nhàn đã là 18. Hiệu quả của cơ sở viễn chiến 1 +3 sát thương, sát thương cơ bản của pháp trượng gỗ 2-3, nói cách khác, sát thương do đạn ma pháp của cô gây ra là 23-24.
Tốc độ của bầy dơi nhanh, lại bay trên không trung nên muốn đối phó sẽ rất phiền phức. Bù lại thì HP của chúng nó rất ít, chỉ có 40 điểm.
Sau khi bị khói độc của Hổ Nữu công kích, HP của dơi bị bào mòn ít nhiều, bị Vân Nhàn đánh trúng vị trí yếu hại xong con dơi lập tức tử vong.
Thời gian tiếp theo, phó bản trở thành sàn diễn cá nhân của Vân Nhàn, thuật Lôi Điện và đạn ma pháp thay nhau bay ra, gần như mỗi lần ra tay cô đều có thể giết chết một con quái.
Hùng Ca, Hổ Nữu ngơ ngác nhìn Vân Nhàn biểu diễn, đờ đẫn không nói nên lời, giống như chưa từng quen biết cô vậy.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Người Mù rung vang. Chết tiệt, nhìn nhầm rồi! Phụ Trợ không ngờ lại là cao thủ giả heo ăn thịt hổ!
Dùng thuật Lôi Điện đánh chết con dơi cuối cùng, Vân Nhàn hơi hơi mỉm cười: "Tôi tuyên bố, ải tinh anh bị chúng tôi bao hết!"
Đúng lúc này, Tô Thần đã mặc trang bị tốt đi đến bên cạnh Hùng Ca, cười lộ ra hàm răng trắng tinh nhưng lại hết sức lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc, phó bản yên tĩnh cực kì, không ai nói câu nào.
Nhưng âm thanh máy móc thật ra lại chỉ lo nhiệm vụ của mình, lên tiếng thông báo tình hình chiến đấu: "Ải bình thường kết thúc, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Mỗi người chơi được thưởng một điểm thuộc tính tự do, xin hãy tiếp tục cố lên! Mười lăm phút sau quái tinh anh sẽ đến."
Vân Nhàn vẫn cộng điểm thuộc tính vào Trí Lực, Trí Lực của cô biến thành 19. Trong lòng cực kì bình tĩnh, tuy không thương lượng trước nhưng cô đã sớm đoán được, lấy tính cách của Tô Thần lúc này anh sẽ đứng ở một phe với cô, bởi vì hai người có cùng ích lợi.
"Cô nói hai người các cô muốn bao ải tinh anh? Chỉ bằng hai người?" Người Mù cất tiếng cười to, cười đến mức chảy nước mắt: "Đây là chuyện buồn cười nhất tôi nghe được đấy."
"Vậy đứng một bên cười đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay." Vân Nhàn không thèm khách khí, cực kì ghét bỏ: "Còn tưởng rằng có mấy người thì ải bình thường có thể làm biếng chút, không ngờ cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay."
Tô Thần đứng cạnh đó cười lạnh: "Không đồng ý sao? À, chẳng lẽ muốn nếm thử xem mùi vị của trọng thương là như thế nào ư?"
"Chỉ bằng vào mày?" Người Mù cười phụt ra. Sự lợi hại của Phụ Trợ là do chính mắt nhìn thấy, nhưng kẻ chỉ ở bên cạnh ăn không ngồi rồi kia dựa vào đâu mà dám la lên hét xuống với hắn!
Tô Thần không thèm trả lời, một quyền bay qua.
Kĩ năng Trọng Quyền anh mới học khi tung ra vừa gây sát thương cho đối thủ vừa tạo ra hiệu ứng cứng đờ trong một giây đồng hồ. Ngay sau đó Tô Thần lại nắm lấy giá chữ thập treo trước ngực, sử dụng kĩ năng Thánh Giới lên bản thân. Tiếp theo là một trận đấm đá chân tay, đánh cho Người Mù trực tiếp tiến vào trạng thái giam cầm.
Vân Nhàn nghiêng đầu đánh giá. Cái được gọi là trạng thái giam cầm là bên ngoài Người Mù xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được. Đồng thời Người Mù đang hồi HP với tốc độ cực nhanh, chắc qua khoảng năm phút đồng hồ là có thể đầy thanh HP.
Hùng Ca há miệng thở dốc, không thốt nên lời. Chưa đến mười giây mà Người Mù đã bị phế... Người đánh nhau với Người Mù không phải bảo mình là main tank sao? Đùa hả, main tank nào có sát thương cao như thế?!
Thật ra Vân Nhàn có thể đoán được huyền cơ trong đó. Thuộc tính của người bình thường lúc đầu hầu hết là 5-6, phó bản tân thủ người bình thường có thể qua hai ải, tức là có thêm 3 điểm thuộc tính tự do. Dưới tình huống bình thường không có pháp sư nào đem điểm thuộc tính quý giá lãng phí vào Thể Chất, mà sẽ lựa chọn cộng hết vào Trí Lực. Cứ thế, HP của Người Mù cao nhất là 80.
Tô Thần thì ngược lại, hai cái bao cổ tay, một đôi găng tay đã mang trên người, dùng cách nói võ trang hạng nặng để nói về anh cũng không quá chút nào. Hơn nữa mấy ngày không gặp, thứ này không chừng đã vơ vét được cái gì làm át chủ bài mới nữa rồi, bởi vậy Tô Thần tùy tiện lăn lộn hai cái, HP của Người Mù chỉ còn sót lại 1.
"Vừa rồi không so đo là vì tôi không có hứng với ải bình thường, lười không muốn ra tay thôi. Ai ngờ mấy người phế như vậy, chỉ qua có cái ải bình thường cũng kinh hồn táng đảm." Tô Thần từ trên cao nhìn xuống Người Mù, biểu tình hết sức kiêu căng: "Ngoan ngoãn ở đây tĩnh dưỡng đi, tiện thể suy nghĩ lại lời nói việc làm của mình, đừng tưởng có mỗi cái thiên phú là ghê gớm lắm."
"Mày biết cái chó gì!" Khuôn mặt Người Mù vặn vẹo, nhưng lòng tự trọng không cho phép hắn chịu thua: "Mới vào trò chơi, lúc hệ thống thiết lập số liệu người chơi tao đã có được thiên phú!"
Nói cách khác, Người Mù tự tin hắn là loại người chơi có thiên phú trong truyền thuyết, thường được gọi là thiên tài. Từ lúc tất cả còn chưa bắt đầu, hắn đã có được ưu thế người chơi khác khó có thể với tới.
"Có thiên phú thì ghê gớm lắm à? Tôi cũng có!" Gương mặt Tô Thần lạnh nhạt. Nghĩ đến chuyện Người Mù dựa vào thiên phú tác oai tác quái, thu gom tiểu đệ, anh lại chỉ có thể bị Vân Nhàn áp đảo gắt gao, tâm tình Tô Thần lập tức xấu đi.
Hắn ta cũng có? Suy nghĩ cẩn thận câu này xong, Người Mù như rơi vào hầm băng.
Suy xét đến hậu quả nghiêm trọng nếu thất bại, Hổ Nữu lấy hết can đảm dò hỏi: "Chỉ có hai người, muốn vượt ải tinh anh như thế nào?"
Tô Thần bày ra dáng vẻ cao lãnh, ngữ khí lạnh nhạt: "Không phiền cô lo lắng, đứng một bên đi."
Hổ Nữu: "..."
Thứ này chắc chắn là cố ý! Hổ Nữu biết rõ ràng, vừa nãy Người Mù nói với anh câu này, hiện giờ anh ném trả nguyên văn.
- ---------------------------------------------
Chờ Tô Thần sảng khoái tìm Vân Nhàn bàn bạc kế sách, vừa quay đầu lại đã phát hiện tiểu đồng bọn mặc lên pháp bào trắng, đeo nhẫn, trong tay còn cầm một cây pháp trượng thoạt nhìn rất xa hoa, so với trang bị rách nát lúc nãy quả thực một trời một vực.
Không thể không nói, Vân Nhàn thay đồ xong đặc biệt có khí chất cao thủ, ít nhất lúc này Người Mù nhìn Vân Nhàn đã không thể coi cô như người mới ngốc nghếch nữa.
"Quả nhiên là cởi trang bị giấu trong kho vật phẩm tùy thân?" Tô Thần lẩm bẩm.
"Thói đời gian nan, lòng người hiểm ác, vẫn nên khiêm tốn thì hơn." Vân Nhàn nói hợp tình hợp lý.
Hổ Nữu rơi lệ đầy mặt. Người nên cảm khái lòng người hiểm ác, thói đời gian nan hẳn phải là bọn họ chứ? Nhưng cô không còn cách nào cả, thế cục hiện tại rõ ràng do hai người đó quyết định, Hổ Nữu chỉ có thể đứng một bên, im lặng chờ hai người cho ra kết quả.
"Tiếp theo chia quái thế nào đây?" Người khác thảo luận qua ải như thế nào, Vân Nhàn lại thảo luận làm sao để chia tiền lời: "Nếu không thì anh lo mặt đất tôi lo bầu trời?"
"Một mình cô được không?" Tô Thần thuận miện hỏi.
"Nếu không được thì xin giúp đỡ bên ngoài." Vân Nhàn vừa nói vừa nhìn Hổ Nữu với Hùng Ca đứng một bên.
"Cô không thể vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ để tôi an tâm một chút sao?" Tô Thần không nhịn được oán giận.
"Tôi nghĩ có thể được, nhưng tôi sẽ không nói chắc chắn điều gì." Lúc nói chuyện Vân Nhàn vẫn như cười như không nhìn lại Tô Thần: "Nhưng mà anh ấy, có muốn hỗ trợ không?"
Tô Thần không hề do dự: "Đương nhiên là muốn." Nói đến cùng thì tank cũng là bao cát thịt người, sức tấn công thấp, không ai hỗ trợ mà chỉ dựa vào sức anh sẽ đánh đến tận khi thiên hoang địa lão mất.
Hơi dừng một chút, trên mặt anh bỗng xuất hiện một nụ cười cực kì ác liệt: "Nhưng mà nói thật, tôi định để Hùng Ca, Hổ Nữu cũng tham dự vào, xong việc cho họ chút ngon ngọt. Cô bớt thời gian thêm cho tôi cái khiên là được."
"Anh mà có lòng tốt vậy sao?" Vân Nhàn nghi ngờ. Căn cứ vào hiểu biết của cô về Tô Thần, thứ này lúc nào cũng ăn trong bát nhìn trong nồi, tiện thể nhớ thương trong bát người khác nữa.
"Theo quan sát của tôi, Người Mù chiếm vị trí lãnh đạo tuyệt đối trong đội." Tô Thần nghiêm túc phân tích: "Không biết cô có chú ý không, trừ lúc vội vàng tiêu diệt đàn dơi có để lại hai con sói yếu máu cho Hùng Ca giết, còn lại quái đều do Người Mù giết. Nói cách khác, vật phẩm rơi ra hoàn toàn bị một tay Người Mù khống chế, bị hắn ta chi phối. Nhưng nếu Người Mù ở trạng thái bị giam cầm, Hùng Ca Hổ Nữu mỗi người lại lấy được một vật phẩm rơi ra từ quái tinh anh, đến lúc đó sẽ có tình trạng gì?"
Tô Thần hứng thú bừng bừng suy đoán: "Hùng Ca Hổ Nữu sẽ đem đồ đã cầm vào tay đưa lại cho Người Mù, tiếp tục nghe lời hắn? Hay là vì lợi ích trước mắt mà rời khỏi đoàn đội? Hoặc là Người Mù làm như không thấy gì, coi như không có việc này? Quá nhiều khả năng, thật sự khiến người ta tò mò!"
Vân Nhàn thuận miệng nói tiếp: "Có thể sẽ càng xui xẻo hơn, người chơi có thiên phú như Người Mù bị hai người không biết ở đâu ra tùy tiện chà đạp, uy nghiêm của lãnh đạo mất sạch."
"Không sai, chính là như thế." Tô Thần gật đầu tỏ ý khẳng định.
"Nhàm chán." Vân Nhàn thấy không hứng thú lắm: "Con mồi trên mặt đất thuộc về anh, tùy anh chơi sao cũng được, đừng đến địa bàn của tôi đoạt cơm là được."
"Ừm." Tô Thần ứng tiếng, xem như đồng ý.
Vân Nhàn lại cảm thấy không yên tâm, dặn dò lần nữa: "Chơi thì chơi, cẩn thận đừng để lật thuyền." Người nào đó có tiền án suýt nữa chơi đến mức ngoài ý muốn, kí ức của cô vẫn còn mới mẻ đây.
"Dài dòng." Tô Thần ghét bỏ. Trừ Vân Nhàn ra anh còn chưa chịu thiệt dưới tay ai đâu.
Nhìn Tô Thần, tự nhiên Vân Nhàn lại nhớ một câu: No zuo no die*.
*No zuo no die là một câu nói vui trên mạng của TQ, còn được chế cả meme (mấy bạn gg cũng có ra đó =))). Ý nghĩa đại khái giống câu gieo nhân nào gặt quả đó.
Mà thôi mặc kệ nó! Không liên quan đến cô, cô ở cạnh xem diễn là được. Vân Nhàn thoải mái nghĩ thầm.
Thương lượng tốt xong, Tô Thần báo kết quả cho Hùng Ca và Hổ Nữu.
Nghe anh nói muốn cho hai người họ tham dự, Hổ Nữu có chút kinh ngạc. Hổ Nữu Hùng Ca nhìn nhau, sau đó hỏi: "Để tôi hỏi ý kiến Người Mù đã."
"Anh ta đang trọng thương rồi, còn có thể ý kiến gì nữa?" Tô Thần bĩu môi, không cho là đúng.
Nhưng thật ra Hùng Ca đảo nhanh tròng mắt, hình như trong lòng có ý khác.
"Không cần mấy người nhúng tay vào đàn dơi. Tùy tiện ra tay đừng trách tôi không khách khí." Vân Nhàn mở miệng báo trước. Cô có thói quen nói trước những lời khó nghe, như vậy chỉ cần sau đó có ai dám làm trái quy định, cô không cần do dự động thủ luôn.
Hổ Nữu á khẩu, trong lòng vô cùng buồn bực. Trước đó sao cô lại nhìn sư tử nanh vuốt sắc bén thành cừu nhỏ vậy? Chẳng lẽ cô mù rồi? Không, nhất định là do đối phương quá giỏi ngụy trang...
Hổ Nữu quay đi tìm Người Mù bàn kế sách, Hùng Ca muốn kéo lại nhưng đã chậm, không giữ chắc, chỉ có thể nhìn bóng dáng Hổ Nữu thở dài. Ngu ngốc chết đi được! Không ngờ đến giờ mà vẫn chưa nhìn ra, Người Mù chỉ muốn tìm một đám tay chân nghe lời làm việc cho hắn, không hề nghĩ tới việc phát triển đoàn đội.
Phải biết rằng tuy Người Mù có thiên phú nhưng những năng lực khác lại rất bình thường. Nếu thật sự có người chơi mạnh muốn gia nhập đoàn đội, nâng cao thực lực cả đội, để bảo vệ sự độc tài của mình, Người Mù nhất định sẽ cực lực bài trừ. Mà đoàn đội như thế vốn không hề có tương lai! Hùng Ca đã muốn bỏ đi từ sớm, chẳng qua không có lựa chọn tốt hơn nên mới nhất thời ở lại thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.