"Cô là phụ trợ, có thể gia nhập đội chúng tôi." Người Mù tỏ vẻ ôn hòa với Vân Nhàn, quay đầu đi lại trầm mặt cảnh cáo Tô Thần: "Không muốn bị thương nặng thì đừng có lên tiếng, ngoan ngoãn đứng đấy đợi đi, đừng làm gì hết."
Lật mặt cực nhanh, giống như biết tuyệt kĩ thay đổi vẻ mặt ấy.
Vân Nhàn đã hiểu, khó trách người này lại muốn hỏi chức nghiệp với kĩ năng của cô và Tô Thần, thì ra muốn căn cứ tình huống, lựa chọn dùng đối sách gì đối đãi với người chơi không cùng đội.
Tô Thần buồn bực: "Hai tank không tốt hơn sao? Một người chịu không nổi thì đổi người khác lên thay. Chỉ có một tank anh xác định chống được?"
Người Mù tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng: "Không nhọc anh lo lắng, đứng một bên đi."
Tô Thần giơ tay ý bảo đã hiểu. Vừa chậm rãi lui lại vừa cười lạnh trong lòng, ngu xuẩn! Đã sớm dẫn sói vào nhà mà còn chẳng hay biết gì!
Bên kia, Hổ Nữu nói chuyện phiếm câu được câu không với Vân Nhàn, không nhịn được cảm khái: "Nếu cô có kĩ năng thêm máu nữa thì càng tốt."
Vân Nhàn chửi thầm, thiếu mục sư sao mấy người không nói sớm! Thứ có thể thêm máu đã bị mấy người đuổi ra kia ăn không ngồi rồi kia kìa!
Hổ Nữu không biết suy nghĩ trong lòng Vân Nhàn, tiếp tục nói: "Vận khí của cô cũng tốt đấy. Đoàn đội chúng tôi nổi tiếng công bằng, chỉ cần lúc chiến đấu cô góp sức là có thể được chia đạo cụ, kĩ năng, còn cả trang bị nữa."
Vân Nhàn có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thap-phong/232258/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.