Chương trước
Chương sau
"Cắn miếng to đấy, cũng không sợ sặc chết." Tô Thần cười lạnh: "Chờ xem, trò hay còn ở phía sau."
Đã có người nghĩ muốn động thủ trên đầu anh, không lý nào anh không cho hắn đẹp mặt.
- ------------------------------------
Bên phía Hỉ Thước, sau khi thương lượng tốt việc hợp tác xong, cô ta bước đi đặc biệt nhẹ nhàng. Rất nhanh cô ta đã về đến chung cư, vào một căn phòng nào đó, trong phòng có ba người đang ngồi chờ.
"Mọi việc đã làm thỏa đáng." Hỉ Thước lộ ra vẻ vui mừng.
Người cầm đầu mặc áo đen đang lẳng lặng uống trà, nghe vậy gật gật đầu với Hỉ Thước: "Cô vất vả rồi."
Hỉ Thước vừa định khách khí hai câu, cô gái duy nhất trong ba người đó bĩu môi khinh thường: "Chỉ đi truyền lời thôi, vất vả cái quái gì?"
Hỉ Thước không nhịn được trợn mắt giận dữ nhìn cô ta.
"Vốn là thế còn gì." Cô ta nói mà không thèm để ý: "Nếu không phải Hỉ Thước từng gặp mặt bọn họ một lần thì để ai đi mà chẳng như nhau. Chỉ cần nói nghe tiếng nên hâm mộ mà đến, muốn nhờ bọn họ hỗ trợ là được."
"Hỏa Phượng, đủ rồi." Người cầm đầu buông tách trà, liếc Hỏa Phượng một cái ngầm cảnh cáo.
Lúc này cô ta mới chịu im miệng, không tình nguyện nói: "Được rồi, nể mặt mũi của anh." Thanh Long không chỉ có thiên phú chế tạo thẻ miễn chiến và thẻ mời chiến, mà thực lực còn sâu không lường được, cô ta không muốn đắc tội hắn.
"Cô nói 8 giờ sáng mai phải không?" Người đàn ông vạm vỡ còn lại xác định với Hỉ Thước.
Hỉ Thước vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế là được rồi, tất cả tiến hành theo kế hoạch." Gã đàn ông vui vẻ nằm xuống sofa khiến nó lún vào phải đến hai phân.
Hỉ Thước hơi do dự một chút, hỏi: "Nhất định phải vừa vào phó bản là giết luôn à? Trước cứ lợi dụng bọn họ để thông quan xong mới xuống tay chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Hỏa Phượng cười nhạo: "Sao cô dám chắc được lúc đánh phó bản họ sẽ không nhặt được đạo cụ mạnh?"
Gã cao to cũng nói: "Hai tên đó có hung danh như vậy nhất định là do có thiên phú cực mạnh! Thu hoạch hai tên đó so với thu hoạch phần thưởng thông quan còn nhiều hơn. Thêm nữa chúng ta muốn giết khiến họ trở tay không kịp, thời gian càng dài lỡ họ nhìn ra gì đó, nổi lên cảnh giác thì sao? Những người từng gặp thẻ mời chiến đến giờ, một là chết hai là trở thành thành viên trong đội. Không ai lại đi nghi ngờ đồng đội trong phó bản, càng không thể nghĩ đến sát thủ ở đằng sau!" Gã ta vừa nói vừa cười phá lên.
Hỏa Phượng bực mình gắt: "Bạch Hổ, đừng có cười nữa. Tiếng cười khó nghe muốn chết!"
Tiếng cười gã cao to đột nhiên im bặt. Bạch Hổ sờ sờ mũi không hé răng, ngay chính gã ta cũng không dám đắc tội nữ sát tinh này.
Lúc này Thanh Long mới mở miệng, trầm giọng nói: "Nhớ kĩ, mai vừa vào phó bản phải lập tức ra tay ngay. Đừng động người đàn ông, tập trung hỏa lực vào nữ pháp sư trước. Huyền Vũ chết rồi, chúng ta cần thiên phú của hai người kia để tăng cường thực lực."
Đám người sôi nổi gật đầu.
Hỉ Thước hỏi: "Chu Huệ thì sao? Có mang cô ta vào phó bản không?"
Thanh Long lạnh nhạt nói: "Đương nhiên phải mang. Sau khi giết Phụ Trợ và Mục Sư chúng ta sẽ đánh phó bản, quái gần chết còn cần nhờ cô ta xuống tay."
Hỏa Phượng nở nụ cười đầy ý vị: "Cô ta chính là công cụ để lấy thưởng nhiều lần đó, sao có thể không mang theo chứ!"
- ------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhàn và Tô Thần đúng giờ xuất hiện trước cửa sở bán đấu giá.
Vừa thấy hai người, Chu Huệ suýt chút nữa kêu ra tiếng, cũng may cô ý thức được có chuyện không ổn, nhanh chóng bình tĩnh lại. Vì phản ứng nhanh nên những người khác không nhận thấy có chỗ nào không đúng. Chỉ là trong lòng Chu Huệ đã dậy sóng to gió lớn, sáng nay vừa được báo muốn bẫy người khác, nhưng cô không thể nào ngờ đối tượng bị bẫy lại là hai người này...
Hỉ Thước nhiệt tình giới thiệu hai bên với nhau: "Thanh Long, Bạch Hổ, Hỏa Phượng, Chu Huệ. Đây là Phụ Trợ, Mục Sư."
"Ngưỡng mộ đã lâu." Thanh Long chào hỏi đơn giản.
"Hợp tác vui vẻ." Vân Nhàn cũng trả lời qua loa lấy lệ.
Tô Thần thúc giục Hỉ Thước: "Có thể vào phó bản được chưa?"
"Bây giờ vào đây." Hỉ Thước vừa nói vừa sử dụng quyển trục. Quyển trục mở ra, trước mắt mọi người xuất hiện một cánh cửa sắt.
Tô Thần nói với Bạch Hổ: "Anh vào trước dò đường chứ?"
Đối phương đây là đang sợ bọn họ động tay động chân trên quyển trục! Bạch Hổ âm thầm cười nhạo, đúng là bọn họ có động tay động chân, nhưng tiếc quá, không phải trên quyển trục.
Cười một tiếng, Bạch Hổ bước vào cửa sắt đầu tiên. Tô Thần theo sát, Vân Nhàn đi sau anh, bốn người còn lại cũng nhanh chóng theo kịp. Chờ bảy người vào hết, cánh cửa sắt chậm rãi đóng lại.
- ----------------------
Sau khi tiến vào phó bản, Vân Nhàn phát hiện bản đồ là hình số 6 vuông vức, bốn góc hình tứ giác có bốn tòa tháp bắn tên.
Đúng lúc này, âm thanh máy móc nhắc nhở: "Hoan nghênh người chơi bước vào phó bản bí cảnh. Nhiệm vụ: Đánh chết tất cả quái thú trong phó bản (0/100). Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người chơi sẽ nhận được 200 điểm tích phân."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi có thể yêu cầu rời khỏi phó bản bất kì lúc nào. Nhiệm vụ thất bại, hệ thống tự động đưa người chơi ra khỏi phó bản."
"Phó bản lần này miễn sát thương giữa đồng đội với nhau. Chúc tất cả người chơi vui vẻ."
"Xem ra thất bại cũng không mất gì." Vân Nhàn thuận miệng nói. Cô còn đang tự hỏi đối phương sẽ chọn lúc nào để ra tay thì âm thanh máy móc lại lên tiếng: "Người chơi sử dụng thẻ mời chiến. Thay đổi hình thức phó bản, đồng đội..."
Chưa chờ âm thanh máy móc nói xong, Hỏa Phượng cười duyên một tiếng vọt về phía Vân Nhàn, lấy ra chủy thủ muốn thọc cô. Cùng lúc đó một luồng sáng đen phủ trên người cô, nháy mắt sát thương cơ bản bị -5
Vân Nhàn: "..." Cô xem nhẹ sự tàn nhẫn độc ác của bọn chúng rồi, một câu chưa nói đã muốn đánh nhau.
Tô Thần muốn xông lên hỗ trợ lại bị Bạch Hổ ngăn cản.
"Tránh ra." Tô Thần nghiêm nghị quát lên.
"Không còn cách nào, nhiệm vụ của tao chính là cuốn lấy mày." Bạch Hổ tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại lóe lên tia đắc ý.
Sau đó... Tô Thần ỷ vào tốc độ hơn người, bỏ rơi Bạch Hổ xông về phía Hỉ Thước...
Đoàn chiến bắt đầu cứ đè máu giấy mà đánh trước, ở đâu cũng như nhau, bất kể là game võng du hay game thực tế ảo.
Bạch Hổ kinh hãi, nhưng tốc độ không bằng, về cơ bản là không đuổi kịp.
Ở bên kia, Vân Nhàn không thèm tránh né, trực tiếp triệu hồi nham quái chắn trước mặt, đồng thời tung kĩ năng Cuồng Bạo lên người Thanh Long. Nham quái xuất hiện, gào lên một tiếng rồi vươn tay ôm chặt Hỏa Phượng, mặc kệ cô ta giãy như thế nào cũng không thể thoát ra nổi. Sau lưng cô là một loạt lưỡi dao gió bay đến, Vân Nhàn không quan tâm, tự thêm khiên chắn rồi tập trung vào Hỏa Phượng. Ba đợt sấm sét đánh xuống kèm theo một quả băng đạn nhắm ngay cổ, Hỏa Phượng lập tức chết đến không thể chết hơn. Trước khi chết cô ta trợn trừng hai mắt muốn nhìn kết cục của kẻ đã giết mình. Bảy lưỡi dao gió nhắm trúng Vân Nhàn, hai cái phá vỡ khiên, năm cái đánh trực tiếp lên người.
"A." Vân Nhàn hít sâu một hơi, đau đến mức muốn lôi kẻ đầu sỏ gây tội ra chém ngàn đao.
Thi thể Hỏa Phượng biến mất, thay vào đó là một quyển trục kĩ năng. Vân Nhàn không xem mà trực tiếp nhặt quyển trục cho vào kho vật phẩm tùy thân, đưa mắt nhìn ra xa, cố gắng khống chế thế cục trận đấu.
Thanh Long dính trạng thái Cuồng Bạo, hai mắt dần dần mất tiêu cự. Bạch Hổ đuổi theo Tô Thần dây dưa không bỏ nhưng Tô Thần không để ý đến hắn ta, cứng rắn chịu đòn đuổi theo muốn giết chết Hỉ Thước. Thấy thanh máu của Hỉ Thước đã biến thành màu đỏ, hiển nhiên sắp chết đến nơi, Chu Huệ lập tức dùng cầu lửa ném trúng Hỉ Thước.
"Trên đường đến hoàng tuyền có gặp được người quen, nhớ rõ phải xin lỗi chị Vân và Hổ Nữu." Đây là câu nói cuối cùng mà Hỉ Thước nghe thấy.
"Mau dùng thẻ miễn chiến!" Bạch Hổ khẩn trương, hét lên giận dữ. Đồng đội đã chết hai, Chu Huệ hiển nhiên cũng không đứng về phe họ, trận này không có cơ hội thắng.
Nhưng Thanh Long cứ như không nghe thấy gì, hai mắt đỏ ngầu, thấy ai cũng muốn lao lên táp. Hắn ta thậm chí không ra lệnh cho Chu Huệ lập tức chết, hiển nhiên đang ở trạng thái không bình thường.
Trái tim Bạch Hổ lập tức lạnh ngắt. Kế hoạch lúc đầu của bọn họ vô cùng hoàn mỹ, nhưng sự việc phát triển hoàn toàn chẳng liên quan đến kế hoạch. Hỏa Phượng là thích khách, kết quả đánh lén chưa được cái nào đã treo. Thanh Long bắn lưỡi dao gió hàng loạt, Phụ Trợ không chỉ không tránh mà trúng xong thanh máu vẫn đầy đủ, chẳng giống sắp chết chút nào. Hắn ta muốn cuốn lấy Mục Sư, ai ngờ đối phương trực tiếp bỏ qua hắn, chỉ tập trung đuổi theo Hỉ Thước đánh. Chu Huệ tuy tiếng là người của bọn họ nhưng chẳng những không hỗ trợ mà còn giúp hai người kia, bổ đao giết chết Hỉ Thước.
Tuy đội bọn họ đang ở hoàn cảnh xấu, nhưng chỉ cần Thanh Long sử dụng thẻ miễn chiến, sát thương giữa đồng đội được miễn, bọn họ có thể sống sót. Nhưng Thanh Long không biết trúng tà gì mà cứ đứng im không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt cũng kì quái.
Miệng Bạch Hổ đắng nghét, cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Thanh Long là kẻ rất bá đạo, cả đội chỉ mình hắn cầm thẻ miễn chiến mà thôi.
Đúng lúc này hắn thoáng thấy Chu Huệ đang cười, nụ cười kia như muốn nói, đám các người cũng có ngày hôm nay!
Bạch Hổ giận dữ quát: "Muốn chết mày cũng phải chết trước tao!" Vừa nói hắn vừa lao về phía Chu Huệ.
"Lão nương sợ chắc?!" Chu Huệ học theo ngữ khí của chị Vân, nói một câu thô tục. Nhưng còn chưa dứt lời, trong mắt cô đã lấp lánh ánh lệ. Người cứu mạng cô cuối cùng lại vì cô mà chết, Chu Huệ không nhịn được ảo não tự trách.
Bạch Hổ tấn công không giết được Chu Huệ, vì trên người cô bỗng dưng có thêm một tầng khiên chắn. Tiếp đó Tô Thần chắn trước mặt Bạch Hổ, hai người đánh nhau.
"Cô không thể chết được." Vân Nhàn dùng ngữ khí thương tiếc nói.
Đang lúc Chu Huệ cảm thấy giữa bọn họ bắt đầu sinh ra tình hữu nghị cách mạng, lại nghe đối phương nói tiếp: "Thù lao cô hứa còn chưa đưa đâu!"
Chu Huệ: "..." Nói chuyện tình cảm với người trăm phần trăm lý tính, cô đúng là bị điên.
"Cho cô, cho cô hết." Đã báo được thù lớn, Chu Huệ như được giải thoát, móc toàn bộ đồ đạc trong kho vật phẩm tùy thân ra ném xuống.
Vân Nhàn cũng mặc kệ đồ có dùng được hay không, gom hết linh tinh vụn vặt lại.
"Giết hắn ta." Chu Huệ chuyển mắt về phía Thanh Long, ngữ khí tràn ngập phẫn hận. Nếu không phải tại thiên phú khốn kiếp của hắn, đồng đội của cô sẽ không phải chết.
"Muốn chém muốn giết tùy theo ý cô." Vân Nhàn rất hào phóng.
Bỗng nhiên Chu Huệ nhớ đến một việc: "Hắn chết, tôi kí khế ước chủ tớ với hắn cũng sẽ tử vong, nhưng như thế có rơi ra quyển trục kĩ năng hay không thì không ai biết. Cô nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy, đúng không?" Nói cách khác, cô hẳn sẽ phải chết trước Thanh Long.
Vân Nhàn mỉm cười không nói. Có một số việc, cứ nhất định nói rõ ra sẽ không thú vị.
Chu Huệ hít sâu một hơi, xác nhận lại lần cuối: "Bọn chúng sẽ chết hết, đúng không?"
"Đương nhiên." Vân Nhàn không do dự trả lời: "Tôi không có thói quen thả hổ về rừng."
"Như vậy là đủ rồi." Chu Huệ lẩm bẩm tự nhủ, sau đó quyết tuyệt: "Cô động thủ đi."
Sấm sét chớp lóe, trước mắt Chu Huệ hiện lên từng màn chơi từ khi mình bước vào trò chơi này đến giờ. Trước khi hóa thành tia sáng, cô tự nhủ, dù gì cũng nhờ bước vào trò chơi này nên mình mới có thể sống lâu thêm một chút. Nghĩ lại thì cũng không bị thiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.