"Cô còn một cơ hội cuối cùng, nói thật ra đi." Vân Nhàn đã cơm nước xong xuôi, tự rót cho mình một ly trà.
Chu Huệ lộ ra vẻ giãy dụa, giống như rất khó lựa chọn. Giằng co nửa ngày, thấy Vân Nhàn đang muốn đứng lên, cô ấy vội vàng gọi lại: "Từ từ, tôi nói thật!"
"Nhanh lên, bọn tôi bận lắm." Tô Thần hờ hững.
Chu Huệ khẽ cắn môi, cuối cùng lựa chọn thẳng thắn: "Trong phó bản Hỉ Thước nói với tôi nếu bị người chơi đánh chết thì thiên phú của người đó sẽ biến thành quyển trục kĩ năng, nhưng uy lực bị yếu bớt đi nên họ không muốn dễ dàng giết tôi, nhưng mà nếu tôi không nghe lời thì họ cũng không giữ tôi lại. Kết luận cuối cùng là trừ khi tôi kí khế ước chủ tớ, trói buộc sinh tử với một trong số đó, nếu không họ thà lấy quyển trục kĩ năng yếu hơn cũng không muốn để tôi sống. Tôi không biết họ có nói thật hay không, nhưng lúc ấy bị bốn người vây quanh, không nghe lời sẽ phải chết. Tôi muốn sống, muốn báo thù, cho nên tôi đồng ý kí khế ước."
"Nói cách khác ngay từ đầu cô kí ngân phiếu khống, bọn chúng chết là cô cũng chết luôn, không thể nào nhập đội với chúng tôi." Tô Thần sờ sờ cằm, cảm thán: "Cô học hư rồi."
Chu Huệ lúng túng: "Tôi có thể đem toàn bộ mọi thứ đưa cho hai người..." Dù sao họ cũng không thèm cô nhập bọn mà.
Đầu óc Vân Nhàn nhanh chóng xoay chuyển. Bản năng của cô cho rằng cô ấy đang nói thật, vì bọn họ đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thap-phong/1014845/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.