Cơn mưa kìm nén suốt một ngày đến lúc này cuối cùng cũng rơi, phía chân trời như nghiên mực lật úp, màu đen dày đặc mảnh này tối hơn mảnh khác.
Nhà cửa tự kiến trong thôn cao nhất không quá hai tầng, sân mỗi nhà đều là các loại cây cối rậm rạp cành lá xum xuê, trong bóng đêm thâm trầm giống như từng đôi tay khô đong đưa theo gió.
Người mới nằm bên cạnh Vương Đán bị tiếng sét làm cho sợ phát run, theo bản năng nhích người về phía gã.
Vương Đán thở dài thườn thượt, gã rất thưởng thức Tạ Ký, gan lớn lại trấn định, trong đội của gã chỉ có hai người gã và Vương Tịnh, nếu Tạ Ký gia nhập, khẳng định có thể sống sót tốt hơn.
Vương Tịnh lại khuyên gã từ bỏ ảo tưởng, nói Tạ Ký trông hòa hòa khí khí, nhưng lời nói cử chỉ luôn có một loại khí thế của kẻ bề trên, sẽ không cam tâm lãng phí thời gian ở tầng trung hạ của Tế Đàn.
Gã trở mình đối mặt tường, dù là trong ổ chăn mùa hè, vẫn có thể cảm nhận được hàn ý mưa đêm mang đến, mà Tạ Ký ở mặt kia vách tường, cô đơn dầm mưa đối mặt với Ngưu Khố Ngân không biết khi nào sẽ lao ra quan tài.
Hy vọng Tạ Ký có thể sống sót.
Rốt cuộc canh vịt thật sự rất ngon.
Bên ngoài bức tường.
Khung linh bằng được làm từ giá sắt rỉ, bên trên lót lớp nhựa sẫm màu, các góc phía dưới bị gạch đất đè nặng để tránh đến nỗi thổi bay.
Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646080/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.