Giang Tễ Sơ còn chưa kịp hỏi, Tạ Ký đã dắt lừa và lợn chạy xuống bậc thềm cửa.
Chờ đến gần, cậu mới phát hiện lừa và lợn đều mang hàm thiếc.
Liên tưởng đến cái móc dài hai đầu xích sắt, Giang Tễ Sơ lập tức nhận ra Tạ Ký đang tính làm gì.
Người này cũng quá…
Quá…
Tạ Ký: “Đừng thất thần, tới giúp một tay, cùng nhau quấn xích sắt lên người Ngưu Khố Ngân.”
Lực công kích của Ngưu Khố Ngân tuy mạnh, nhưng tốc độ vẫn luôn là ngạnh thương, thân thủ của Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại vượt trội hơn người thường, vòng vài vòng dây xích lên người Ngưu Khố Ngân dễ như trở bàn tay.
* Ngạnh thương: điểm yếu không thể nào thay đổi.
Quấn xong xích sắt, Tạ Ký lại lần lượt cài hai đầu vào hàm thiếc của lừa và lợn, lôi kéo Giang Tễ Sơ chạy vào linh bằng.
Khi Ngưu Khố Ngân lại lần nữa đánh tới hai người, Tạ Ký một tay quăng bật lửa dưới chân lợn và lừa.
Ngưu Khố Ngân còn chưa đụng tới bọn họ, bên hông bỗng nhiên bị siết, hai con súc vật một cao một thấp kéo lê chạy như điên về hướng cuối con đường đất.
Ngưu Khố Ngân: “???”
Đường đất thôn Ngưu Gia không có đèn đường, bóng dáng Ngưu Khố Ngân nhanh chóng biến mất trong màn đêm sâu thẳm, lại vì mưa to chưa ngừng, một chút dấu vết cũng không để lại.
Tạ Ký vỗ vỗ rỉ sắt trên tay, cảm thấy hứng thú hỏi Giang Tễ Sơ: “Cậu nói coi lừa chạy nhanh hơn, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-te-dan/2646078/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.