Sau khi được cẩn thận điều dưỡng và phục hồi khả năng đi lại. Lâm Tử Thanh đã có thể được bác sĩ cho phép xuất viện. Tuy nhiên, định kỳ hai tháng một lần phải đến bệnh viện kiểm tra.
Hoắc Tinh Tuyền nhất nhất ghi nhớ. Còn kém lấy vở ra ghi chú mà thôi.
Lâm Tử Thanh nằm trong lồng ngực nam nhân ngủ say, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc.
Hoắc Tinh Tuyền từ tốn vỗ nhẹ lưng của ái nhân, làm hắn dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Nam nhân ánh mắt lúc này mới nhìn thấy được sự nhu hòa của sự sống, không còn lạnh băng trầm đục thiếu đi linh hồn như trước kia.
Nam Tùng Anh từ kính chiếu hậu âm thầm quan sát hai người. Tảng đá trong lòng cuối cũng cũng đã được gõ xuống. Hắn khẩn cầu, không cần có thêm chuyện gì xảy ra nữa. Hắn trái tim yếu đuối này sẽ không chịu nổi mất.
Vì chúc mừng hai vị chủ nhân trở về nhà, Hoắc quản gia dày công chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chào đón hai người.
Thiếu phu nhân gặp nạn, trên dưới biệt thự đều lo lắng.
Xung quanh biệt thự bao trùm một nổi u uất, lạnh lẽo. Cho đến bây giờ mới biến mất đi.
"Tại sao lại có ớt chuông vậy?! " Lâm Tử Thanh nhíu mày nhìn thực đơn của ngày hôm nay.
" Không phải ngươi rất thích ăn hay sao?! " Nam nhân hỏi. Hoắc quản gia gật đầu. Hắn cũng có cùng chung thắc mắc với thiếu gia. Thanh niên thật thích ăn ớt chuông, sau khi có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567606/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.