" Lão công, ta mang cơm trưa đến cho ngươi có được hay không?! " Sau những ngày tháng kéo dài dưỡng bệnh, cuối cùng nam nhân cũng quyết định đi làm trở lại. Mặc dù như vậy thời gian hắn có thể ở bên cạnh lão công rút ngắn đi rất nhiều, nhưng hắn cực kỳ thích nhìn thấy nam nhân một bộ dạng thành thục, thần thể hoàn mỹ lộ ra hơi thở cấm dục, soái khí bừng bừng mặc vest đi làm.
Ớ nhà có chút nhàm chán, Lâm Tử Thanh muốn đến công ty gặp nam nhân. Sẵn tiện hâm nóng tình cảm của hai người. Hắn rời xa lão công muốn bốn tiếng ba mươi phút lẻ 10 giây thời gian. Hắn cực kỳ nhớ lão công.
" Được, trên đường cẩn thận." Giọng nói nam nhân vẫn nhu tình sủng nịch như ngày nào. Lâm Tử Thanh ngoan ngoãn đáp lời, cầm theo ca men lúi lo chạy ra khỏi biệt thự.
Đến nam nhân chỗ làm muốn đi ba mươi phút lái xe. Lâm Tử Thanh ngó đầu nhìn sầm uất thành thị, cảm thán vô số lần. Nếu có cơ hội, hắn sẽ cùng lão công đi du lịch thình phố. Hắn xuyên đến thế giới này chưa có bao lâu, không biết có hay không giống với thế giới kiếp trước kia của hắn.
"Thiếu gia, đã đến nơi rồi. " Lâm Tử Thanh không thích mọi người gọi hắn bằng thiếu phu nhân. Nghe rất nữ tính có được hay không. Hắn bắt mọi người sửa lại xưng hô, gọi hắn bằng tên cũng được. Nếu gọi sai, phạt 100. Làm hắn thất vọng chính là, hắn chưa có thu được một khoản tiền nộp phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567589/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.