" Không khóc. Nhìn ta có được hay không?!" Nam nhân bộ dạng lúng túng, bất đắc dĩ nhìn khóc sướt mướt ái nhân, chỉ tặng cho hắn cái ót thanh niên chôn sâu vào trong lồng ngực của hắn, không chịu ngẩng đầu lên. Một vạt áo trước ngực đều bị nước mắt thấm cho ướt.
".... Không thích..." Thanh niên nghẹn ngào, lần nữa khóc không thành tiếng, làm nam nhân lòng đều muốn tan nát theo. " ....Ngươi, xấu lắm...."
"Ta là người xấu. Bảo bối đại nhân đại lượng nhìn ta có được hay không?" Hoắc Tinh Tuyền vuốt ve trấn an đang không ngừng run rẩy thanh niên. Nếu còn khóc, mắt sưng lên phải sao bây giờ. Đau lòng còn không phải là hắn
sao.
" Lão công, nếu một ngày....Một ngày ngươi không còn yêu ta, ngươi có thể nói cho ta biết không?! " Thanh niên bất an bấu lấy vạt áo của nam nhân, hốc mắt tràn ngập nước mắt thi nhau rơi xuống nhìn nam nhân. Trên đời này sẽ tồn tại cái gọi là tình yêu vĩnh cửu sao?! Trong khi nam nhân ưu tú như vậy, nam nhân sẽ càng gặp gỡ nhiều người càng xuất sắc hơn cả hắn. Lâm Tử Thanh càng nghĩ càng thêm lo sợ, hắn không muốn, lão công chỉ có thể là của một mình hắn mà thôi.
"Ngươi nói năng tầm bậy cái gì! " Hoắc Tinh Tuyền nhíu mày, như là trừng phạt gặm cắn môi của ái nhân. Là hắn không đúng, hắn không nên nói ra những lời đó khiến thanh niên sợ hãi thành suy diễn linh tinh. Hắn làm sao có thể hết yêu thanh niên đây?! Tử Thanh có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567588/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.