"Ngươi tới đây làm gì?! Nơi này không chào đón ngươi." Giọng nói băng lãnh cùng tiếng kẽo kẹt di động của xe lăn truyền đến. Hoắc Văn Cừ nhìn thấy nam nhân, ngay lập tức đứng dậy. Hắn không mấy để ý thái độ không tôn kính trưởng bối của Hoắc Tinh Tuyền, dù sao thì hắn cũng chỉ là đứa trẻ không có cha mẹ dạy dỗ mà thôi.
" Vẫn lạnh nhạt như ngày nào. Ta đến thăm ta cháu trai thôi." Hoắc Văn Cừ nhíu nhíu mày. Hoắc Tinh Tuyền không bao giờ chấp nhận bản thân hắn là người Hoắc gia, chảy trong người dòng máu của Hoắc gia. Hắn chán ghét bất cứ ai nói là người thân của hắn. Thấy nam nhân sắc mặt không được đẹp, Hoắc Văn Cừ thích thú.
"Tiểu Thanh, trở về phòng đi." Bị điểm danh, Lâm Tử Thanh gật đầu lia lịa. Như là chạy trối chết chạy lên lầu.
Hoắc Văn Cừ nhìn một màn này không khỏi nghi hoặc, không phải Hoắc Tinh Tuyền cùng phu nhân của hắn tình yêu rất tốt sao?! Hoắc Tinh Tuyền thái độ đối với thanh niên làm hắn phải suy nghĩ. Những người kia lời nói là bịa đặt sao?! A, không tự chính mình đi tìm hiểu mọi chuyện đều có thể là lời nói dối.
"Ta nghe nói, ngươi và ngươi phu nhân tình cảm rất tốt. " Hoắc Văn Cừ không muốn đoán già đoán non. Hắn muốn chính chủ là người sẽ trả lời thắc mắc này của hắn.
"Không cần ngươi bận tâm. " Nam nhân để Nam Tùng Anh đỡ mình ngồi xuống sofa. Ánh mắt như một vị thần linh nhìn xuống sâu bọ sinh vật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567566/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.