"Đau..." Tiếng rên rỉ ẩn nhẫn lọt vào taicủa thanh niên. Hắn ngẩng đầu, tưởng như bản thân đã nghe nhầm. Đáp lại là cái gật đầu của nam nhân, hắn càng thêm ra sức hành động.
Hai cẳng chân của nam nhân chi chít kim châm, giống như một con nhím đầy gai lông. Điều dưỡng cơ thể, dung nạp dược vật, cải thiện cơ thể. Sau hai tháng, hắn lần nữa dùng ngân châm đâm vào gân mạch của nam nhân.
Miệt mài gần ba mươi phút không ngừng nghỉ, nam nhân mới chỉ nhíu mày một chút. Tuy vậy, đó là một dấu hiệu tốt.
Thanh niên rút ngân châm, nặng nhẹ lực độ bàn tay xoa bóp cho nam nhân. Nam nhân thấy thanh niên nỗ lực, cũng âm thầm kiên trì, mặc hắn thích làm gì thì làm cũng không có ngăn cản.
Đã không còn cảm nhận được đau đớn hai chân, lại lần nữa cảm nhận được tri giác, dù là nho nhỏ nhất, hắn cảm thấy rất sung sướng, cùng tuyệt diệu.
"Cảm ơn ngươi, tiểu Thanh." Bàn tay to lớn tho ráp chạm vào gò má thanh niên. Bị hành động này của hắn làm cho giật mình, thanh niên đáp lại ôn nhu ánh mắt của nam nhân bằng một nụ cười thật tươi.
" Cảm ơn cái gì a, ngươi là ta lão công. Ta giúp ngươi chính là thiên kinh địa nghĩa. " Lâm Tử Thanh cầm tay nam nhân, nhẹ nhàng cọ cọ, ánh mắt tinh nghịch đảo quanh. " Chính là lão công phải yêu ta nhiều nhiều hơn nữa, sủng nịch ta nhiều hơn nữa đó. " Nam nhân bị sự đáng yêu của thanh niên làm cho bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-sung-ai/3567565/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.