Chương trước
Chương sau
" Các ngươi...." Lâm Tử Thanh nhìn Lý Quang Minh, Dương Tùng cùng đồng bọn của hắn vây lại xung quanh hắn. Ánh mắt độc ác hung tàn, nhìn hắn như những con mồi mềm yếu, rất nhanh sẽ bị bọn họ xé ra từng mảnh nhỏ. Lý Quang Minh cùng Dương Tùng oán hận hắn đã lâu, mượn ngày hôm nay chắc chắn sẽ đánh hắn không chết thì chính là tàn tật. " Đánh nhau chuyện này, không tốt lắm đâu. " Hắn thật lòng khuyên nhủ bọn họ, còn nếu không nghe, hắn chỉ đành đắc tội vậy.

Lâm Tử Thanh quét mắt nhìn xung quanh, sân trường bao vây không ít người. Nhưng không một ai có ý định muốn giúp đỡ hắn, có người vui sướng khi người gặp hoạ, có người thảo luận kết cục thê thảm của hắn, có người cầm điện thoại quay phim.

Lâm Tử Thanh muốn trải nghiệm không khí vườn trường, muốn an tỉnh chuyên tâm thay nguyên chủ hoàn thành việc học còn đang dang dở. Hắn cười khổ một cái, nguyên chủ a. Tôi chỉ có thể xin lỗi cậu. Hình ảnh là con ngoan trò giỏi cậu xây dựng sắp bị tôi hủy hoại mất rồi. Lần đầu tiên bị bạo lực học đường cảm giác, hắn đã được lĩnh ngộ. Có sợ hãi, có hoang mang......Cùng với hưng phấn! Hắn sao, chỉ hắn mới có thể bắt nạt kẻ khác, còn kẻ khác không thể bắt nạt hắn!

" Ngươi không phải nên lo lắng cho chính mình trước sao?! " Lý Quang Minh không sợ hãi chuyện gì sẽ xảy đến với hắn. Ngôi trường này cổ phần nhà hắn có phần, đến hiệu trưởng cũng phải kính nhường hắn ba phần. Hắn còn phải đi sợ hãi một tay trói gà không chặt yếu như con tôm Lâm Tử Thanh này sao?!? Ha hả, buồn cười, hắn không làm cho chết hắn đã là may mắn!

" Nhiều lời với hắn làm gì?!! Lên!! " Dương Tùng không kiên nhẫn ra lệnh, hắn trước tiên động thủ. Lâm Tử Thanh làm tiểu Ngọc không vui, hắn sẽ thay tiểu Ngọc báo thù! Lâm Tử Thanh con người quá mức kiêu ngạo, hắn sẽ làm hắn đau đớn khuất nhục trước hắn, tước mất sự kiêu ngạo này của hắn. Làm hắn phải quỳ gối cầu xin hắn xin tha. Nhưng mà hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Tử Thanh như vậy. Dương Tùng nở một nụ cười độc ác.

Lâm Tử Ngọc đứng phía xa nhìn đến, gật đầu hài lòng. Hắn không muốn tự mình động thủ, hắn sợ mình bẩn tay. Nhưng vẫn sẽ có rất nhiều người thay hắn đi làm điều hắn muốn.

Lâm Tử Thanh bị đánh, không một ai lên tiếng can ngăn. Bọn họ từ lâu đã bất mãn với Lâm Tử Thanh. Làm người sao, không cần chiếm quá nhiều sự chú ý. An tâm làm một kẻ bình thường không vui hơn sao?!! Lâm Tử Thanh ngày hôm nay, hắn đáng đời.

Dương Tùng tay sắp chạm vào Lâm Tử Thanh là lúc, thân thể của hắn chợt bất động. Lâm Tử Thanh thân hình linh hoạt, từng người lướt qua. Hắn nhẹ nhàng không mất sức, vượt qua đám người bọn họ. Hắn không có học qua đánh nhau này nọ, nhưng điểm chút huyệt đạo hắn vẫn là biết. Tất cả trợn mắt há mồm nhìn bất động như pho tượng bọn Dương Tùng. Chuyện gì đang xảy ra?! Lâm Tử Ngọc toát lên vẻ kinh ngạc, Lâm Tử Thanh làm gì, hắn cái gì cũng nhìn không rõ, mọi thứ diễn ra quá nhanh.

" Ngươi a ngươi, bất ngờ lắm phải không?!! " Lâm Tử Thanh đi đến Lý Quang Minh trước mắt, bỏ qua ánh mắt trợn tròn của hắn. Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp vươn lên, một cái tát vang dội in xuống mặt của hắn, làm hắn không thể không lệch sang một bên.



" Ngươi muốn đánh ta?!! Nhưng thật tiếc, ngươi không thể. " Lâm Tử Thanh thì thào vào trong lỗ tai của hắn. Trương dương tự đắc, thong dong rời đi. Một Lý Quang Minh chưa đủ, hắn hạ thêm một cái tát xuống mặt Dương Tùng, đá vào hạ bộ của hắn. Ngươi muốn đánh ta sao?!! Ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

Nhưng chưa đi được hai bước. Lâm Tử Thanh toàn thân mềm mại ngã xuống, khuôn mặt trắng bệch ẩn nhẫn đau đớn. Lâm Tử Ngọc cùng tất cả mọi người kinh nghi. Hắn bị làm sao vậy?!! Tại sao lại ngất xỉu?! Hắn bị thương chỗ nào sao?? Chính là không có a. Lý Quang Minh cùng anh em của hắn một sợi lông của Lâm Tử Thanh cũng chưa chạm vào được a.

Lâm Tử Ngọc nhìn bóng dáng xe lăn di chuyển đến, hắn thầm hiểu Lâm Tử Thanh đang làm trò gì. Lâm Tử Thanh hắn chính là giả vờ. Bị ánh mắt lạnh lẽo lướt đến, Lâm Tử Ngọc rụt người trốn tránh. Hắn muốn trả thù hắn!

Lâm Tử Thanh vui sướng nằm trên chiếc giường mềm mại, hưởng thụ chăm sóc đặc biệt. Hắn giả bộ ngất xỉu là muốn cho nam nhân nhìn thấy. Ha hả, hắn chờ xem kết cục của Lý Quang Minh những người kia như thế nào.

Lý Quang Minh cùng Dương Tùng có Lý gia cùng Dương gia mới làm bọn họ thích làm gì thì làm như vậy, chưa từng xem xét hậu quả, coi trời bằng vung. Nếu không cho gia tộc chống lưng, bọn họ có thể làm được gì?!

Lâm Tử Thanh mệt mỏi xoay người, nói giả bộ cũng không phải. Lúc đó đầu hắn cảm thấy choáng váng, thân thể vô lực. Hắn đoán, chắc là do say nắng đi. Thân thể này, khi nào mới có thể tốt lên đây? Thanh niên thở dài.

" Không cần phải đi học nữa, ta sẽ mời gia sư đến dạy kèm cho ngươi. Sau này cũng không cần cực khổ kiếm tiền, ta nuôi nổi ngươi. " Mái tóc bị người nhẹ nhàng vuốt qua, Lâm Tử Thanh quay đầu. Nhìn thần sắc không vui nam nhân, gật gật đầu. Trải nghiệm như vậy đã đủ, hắn cũng không muốn hằng ngày nhìn những ánh mắt xấu xí kia hướng về mình.

" Lão công không nói ta cũng định làm như vậy. " Hoắc Tinh Tuyền giật mình, còn nghĩ phải tốn công khuyên bảo một phen. Hắn thà để thanh niên ở mãi trong biệt thự, ở trong mí mắt của hắn cũng không muốn thanh niên chịu một chút ủy khuất nào. Thanh niên hào sảng đáp ứng như vậy, hắn có chút bất ngờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.