Chương trước
Chương sau
" Hôn tam biệt!. " Thanh niên khuôn mặt tinh sảo, sắc mặt hồng hào dâng lên cái trán trơn bóng trước mặt nam nhân, biểu cảm chờ đợi.

Hoắc Tinh Tuyền có hơi chần chừ, nhưng vẫn là đặt xuống trán thanh niên một nụ hôn. Nam Tùng Anh từ kính chiều hậu nhìn vào, bị nam nhân không vui liếc một cái. Hắn mắt nhìn mũi, mũi hướng về tim. Ông chủ hắn sẽ không giết người diệt khẩu đi?

Thanh niên khuôn mặt thỏa mãn, hẹn gặp nam nhân chiều này. Tinh thần sung sướng xuống xe. Nhìn cao lớn cổng trường trước mặt, không khỏi cảm thán. Hắn kiếp trước bệnh tật triền miền, học đến cấp hai đã không còn đến trường nữa, cha mẹ sẽ mời gia sư đến dạy kèm ở nhà cho hắn. Cao trung và đại học hắn chưa từng được thử nghiệm qua, chỉ là xa xa nhìn đến.

Lâm Tử Thanh hít một hơi sâu, dựa theo trí nhớ tìm tòi đến phòng học, tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống. Trước hắn còn có không ít sinh viên, bọn họ nhìn về phía hắn, nói to nói nhỏ làm hắn khó hiểu.

Rất nhanh, hắn đã hiểu được lý do. Lâm Tử Ngọc biểu tình hơi chút ngạc nhiên nhìn xem hắn, hắn chưa nói vị bên cạnh đã thay hắn cướp lời. " Lâm Tử Thanh, sao ngươi lại ở đây?!! " Thanh niên trên đầu đầy dấu chấm hỏi. Tên này uống nhầm thuốc sao??! Trường học do nhà hắn mở?!! Chỗ ngồi phải có sự cho phép của hắn mới được ngồi?!!

" Ngươi, ai a?!! " Bị người làm lơ, Lý Quang Minh tức giận làm mặt mày nhăn nhó. Nhìn Lâm Tử Thanh càng thêm không vừa mắt. " Ngươi, ngay lập tức cút đi chỗ này. Nếu không, đừng trách ta không khách khí. " Nói rồi giơ nắm đấm lên, bộ mặt dọa người thật sự.

" Ca ca, chỗ này vốn dĩ là của chúng ta. Nếu không, người ngồi chỗ khác?! " Lâm Tử Ngọc bất đắc dĩ nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ khuyên bảo. Hắn nghe đồng học xung quanh bàn tán, nụ cười càng thêm sâu. Lâm Tử Thanh gãi gãi lổ tai, xem Lâm Tử Ngọc cùng Lý Quang Minh là hai cái diễn xiếc vai hề.

" Xin lỗi, nhưng ta đến trước, chỗ này ta ngồi rồi. " Lâm Tử Thanh nhún nhún vai, mặt mày chẳng làm sao cả. Nguyên chủ nhân duyên ở trường học thật sự quá kém, không có một ai nhắc nhở hắn, còn ẩn ẩn xem kịch vui bộ dạng.

" Nhanh tay thì được, chậm tay thì mất. Đệ đệ sẽ không phải không hiểu lý lẽ thường tình này đi?! " Lâm Tử Ngọc nụ cười trở nên méo mó khó xem. Lâm Tử Thanh làm sao giám nói như vậy đối với hắn?!! Có Hoắc Tinh Tuyền chống lưng hắn xem trời bằng vung sao?!!

"..... Chính là ca ca...." Lâm Tử Ngọc chưa nói hết câu đã bị một giọng nói trung niên hùng hậu quát trở về.



" Hai vị đồng học kia, còn không mau mau ổn định chỗ ngồi! Đây là tác phong của các ngươi sao?!! Ảnh hưởng đến những người khác là một hành vi không hề tốt đẹp gì! " Lâm Tử Ngọc Lý Quang Minh song song mặt biến thành đáy nồi, đen đến không được. Nuốt xuống cơn giận, trừng mắt nhìn Lâm Tử Thanh.

Giảng viên đẩy đẩy gọng kính, nhìn thanh niên vừa xa lạ vừa quen thuộc bóng dáng. Nụ cười trở nên hiền từ lạ thường. " Lâm đồng học, ngươi đã trở lại rồi a. Sức khỏe thế nào?!! Không có gì đáng ngại đi. "

" Cảm ơn Kiều lão sư quản tâm, ta luôn rất tốt. Làm thầy và các lão sư lo lắng rồi. " Lâm Tử Thanh từ tập sách ngẩng đầu lên. Trí nhớ của nguyên chủ nói cho hắn biết vị này là Kiều giảng viên Kiều tiên sinh. Ông có tiếng nghiêm khắc, không tiếc răn dạy sinh viên máu cho đầy đầu. Nhưng chuyên môn cực kỳ cao, không ai có thể đối vị này không kính trọng.

" Vậy là tốt rồi. Lần sau đừng nghĩ lâu như vậy, ảnh hưởng đến học tập. " Kiều giảng viên quan tâm Lâm Tử Thanh làm mọi người ghen ghét. Chưa ai được Kiều giảng viên mềm nhẹ nói chuyện như vậy, không chỉ Kiều giảng viên mà tất cả các giảng viên trong trường đều dùng một thái độ khác với Lâm Tử Thanh.

Lâm Tử Ngọc trong lòng ghen tị bay xa. Lâm Tử Thanh xấu xa đen đủi đồ vật này, hắn chiếm hết mọi sự chú ý của các lão sư. Lâm Tử Thanh không đến trường, người nổi bật nhất là hắn. Lâm Tử Thanh xuất hiện là lúc, hắn như bị đẩy chìm xuống, không một ai chú ý, quan tâm đến sự tồn tại của hắn.

Lâm Tử Thanh lắc lắc đầu, đố kị có tác dụng gì sao?!! Nổ lực học tập một chút, siêng năng thêm một chút sẽ không phải giống như hắn. Được các giảng viên đặc biệt quan tâm?! Các giảng viên lấy Lâm Tử Thanh làm ví dụ nói cho tất cả các học viên biết. Chỉ cần ngươi tài giỏi, mọi thứ sẽ hướng ngươi nghiêng về. Chính là đám nhóc này đầu óc quá tiểu, không hiểu được.

" Lâm Tử Thanh, ngươi đứng lại!! " Hai tiếng thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng không phải đối tất cả mọi người. Đã có một vài học viên bộ dạng gật gà buồn ngủ, còn có hoan hô như được giải thoát. Lâm Tử Thanh lắc đầu, tuổi trẻ thật thích.

Lâm Tử Thanh cất sách, cõng ba lô chuẩn bị về nhà. Bị người giữa đường chặn lại, không ai khác là Lý Quang Minh cùng đồng bọn của hắn. Lý Quang Minh tên này có phải hay không lấy nhầm tên?!! Hắn không thích hợp lấy cái tên này, sẽ phải là Lý Hắc Dạ mới hợp lý. Chẳng có tí quang dương chính đại nào, âm trầm đen xì xì nhìn không ra ánh sáng. Còn có lâu ngày không gặp Dương Tùng.

" Ta đứng, ngươi muốn nói gì. " Lý Quang Minh một bụng lời nói bị nghẹn lại. Lý Quang Minh trong trường kéo bè kết cánh, lập thành một bang hội do hắn dẫn đầu. Bình thường cũng không ai giám đắc tội hắn, sợ bị hắn chỉnh đến chết, muốn tiếp tục học ở trường cũng khó. Lý Quang Minh cũng như Dương Tùng là tay sai của Lâm Tử Ngọc, sai đâu đánh đó cực kỳ nghe lời. Bị Lâm Tử Ngọc lợi dụng cũng không biết, ngu xuẩn.

" Người làm ta mất mặt mũi, ta khiến ngươi cha mẹ cũng không nhận ra!! " Lý Quang Minh ngày hôm nay mặt mũi toàn bộ mất hết, còn có Lâm Tử Ngọc thêm dầu thêm muối. Cuối tiết học mang người xử lý Lâm Tử Thanh, cho hắn biết đắc tội với hắn sẽ có hậu quả gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.