Cái xe xóc mạnh, cả thân sau của nó gần như chổng cả lên. Cái ổ voi to tướng nằm như chơi ngươi trên con đường mới sửa. Tôi đập đầu vào thành ghế, tỉnh cả dậy, sự ngơ ngác,hoang mang thay chỗ cho cơn buồn ngủ. Mặt trời đang lên. Chiếc xe đã đitừ trung tâm thành phố ra những vùng ngoại thành, nơi những căn nhà chọc trời không còn. Những dãy nhà nhỏ, chỉ cao hai, ba tầng là nhiều nhất,một số thậm chí là những ngôi nhà kiểu cổ, chen lấn hai lề đường. Thủ đô của đất nước Đại Á rộng lớn tới mức nó trở thành một đất nước riêng với một chính phủ riêng biệt, tạo thành quận Việt Nam. Một đất nước của rất nhiều người nhập cư tứ xứ đổ về, tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Ánh sáng của mặt trời phản chiếu trên mái ngói đỏ kiểu cũ của nhà nàybỗng chốc lại nhảy lên cửa kính mới xây của nhà kia, thể hiện bao nhiêukiểu kiến trúc khác nhau của các dân tộc sống ở Đại Á khi họ đến an cưlập nghiệp ở thủ đô. Tôi chèm chẹp cái mồm, bên cạnh là Hường, lúc nãycũng vừa bị dựng dậy bởi cái ổ voi. Hai đứa bị lôi cổ đi vào lúc bốn giờ sáng để tránh ách tắc giao thông. Lúc đầu hớn hở lắm, nói chuyện huyênthuyên không thôi. Được hai mươi phút thì lăn say ngủ li bì không biếttrời đất là gì. Có lẽ vì cái đồng hồ sinh học của tôi nó thấy trời còntối, bắt tôi phải ngủ tiếp. Hoặc bởi vì tối qua hai đứa ham chơi, ngồixem phim rồi nghe nhạc mà quên mất phải ngủ sớm để còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/59818/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.