Lão già ngồi đọc sách một mình dưới ánh nến. Bàn tay nhăn nheo run run đếntội. Con mèo nhảy lên đùi lão, liếm cổ tay lão. Nó ở với lão suốt mấychục năm nay, từ cái ngày lão là kẻ bị thiên hạ cười chê vì cái chân què cho đến khi thành người đứng đầu Hạ Phiên Môn. Con mèo cũng như lão,sinh ra thiếu một mắt, bị mèo bố mèo mẹ vứt bỏ, phải lang thang khắpchốn. Hai sinh linh vô tình tìm thấy nhau, quấn quýt không rời cả cuộcđời.
Mèo nhận ra tuy mặt chủ nhân cắm cúi vào trang sách, đôi mắt tinh anhvẫn không di chuyển, rõ ràng đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng. Quantrọng đến mức quên cả thời gian lẫn không gian, phần cơm tối bên cạnh đã nguội lạnh từ lúc nào. Mèo biết chủ nó đã già nên không còn đòi ăn cùng nữa, ăn hết phần mình thì lên lôi kéo chủ chơi với mình thôi.
Nhưng hôm nay chủ của nó làm sao ấy. Từ sáng tới giờ thần sắc đâu đâu,chẳng chú ý được việc gì, còn đòi ăn một mình trong thư phòng, cho mỗimèo ở với mình.
Đến những phút cuối đời, lão già này cũng chỉ có chú mèo này mà thôi.
Tên thích khách hiện ra từ thinh không đằng sau ông già. Đen như bóng ma của quá khứ. Hắn dùng dao, hay ít nhất đó là điều đầu tiên mèo nghĩ.Nhưng nhìn kĩ, đó không phải là dao, chỉ là một lưỡi dao mọc ra từ đầungón tay hắn.
Tên thích khách làm một chém lặng lẽ, chém đứt đầu lão già. Lưỡi dao đi qua da thịt con người ngọt như đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173973/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.