Tôi tìm thấy người đàn ông đấy trong một ngôi nhà bỏ hoang. Cỏ dại ăn hết sàn nhà và dây leo mọc kín toàn bộ bốn bức tường. Cây trườn qua cửa sổ, vươn cao, đâm thủng trần nhà, rễ phụ của nó khắp nơi, như một tấm màn che cả không gian. Lúc mới nhìn qua, tôi còn không nhận ra đây là một cái nhà, nó đã hòa lẫn vào trong mảng rừng thưa rồi. Chỉ có tiếng thở khò khè của một kẻ hấp hối là dấu hiệu con người duy nhất.
Ông ta nằm trên bệ đá bên dưới cái cây kia, tựa như đang ngủ giấc ngủ cuối cùng. Tóc bạc hết, dài đến tận vai với râu ria che cả khuôn mặt hốc hác. Nhưng người đàn ông này mặc một bộ đồ thật kì lạ. Nó đen như màn đêm và bó vào khu vực ngực, nơi có chất gì đó vừa phát sáng vừa chảy ra theo nhịp thở.
“ Cuối cùng cô cũng tới. “
Mồm há hốc, tôi đứng im giữa bước đi như một cuộn phim bị ngừng. Ông ta đang không nói về tôi phải không? Kiểu như ông ta nhầm tôi với đứa con gái hay bà vợ nào đó.
Nhưng nằm trơ trọi chờ chết giữa nơi rừng thiêng nước độc có vẻ là một cái chết hết sức cô đơn. Tôi bước từng bước đến cạnh ông ta, cỏ dại loạt xoạt quanh mắt cá. Ông già mở mắt rồi lại nhắm. Ít nhất nụ cười mới nở trên môi nói lên rằng người đàn ông này đã thấy tôi.
“ Cô đã ở đó khi tôi sinh ra, và giờ sẽ ở bên tôi lúc tôi chết đi…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173957/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.