Trong suốt cuộc đời học sinh,tôi phải lên bảng đứng thuyết trình đúng hai lần. Và cái sự thật là: cảhai lần đó tôi đều thấy sợ đến mức bụng cứ kêu lên ùng ục. Lúc đó tôinghĩ đơn giản lắm. Rằng chẳng có cách nào khiến tôi có thể sợ trở thànhtâm điểm của sự chú ý hơn nữa. Cho đến cái đêm tôi phải đứng ra giảitrình trước toàn bộ gia đình nhà Hồ.
Đôi mắt đen láy của bà già trưởng tộc nhìn xoáy vào tôi từ chỗ ngồi củabà ta, ngay đầu và giữa căn phòng ăn của gia đình. Dọc theo hai bên cănphòng sáng trưng là năm đứa con trai trưởng đứng thẳng như những photượng giận dữ. Có lẽ là vì những cái nhìn lạnh thấu xương của họ hay bởi vì tất cả họ đều đang cầm kiếm trong tay. Tôi chắc đã toát đủ mồ hôi để giảm chục kí.
“ Rồi sau đó mọi người tới và ừm.. giờ con ở đây.. “
Tôi phải cố gắng ngăn bản thân không nuốt nước bọt. Trong căn phòng này, cảm giác như thở mạnh quá cũng sẽ khiến tôi phải nhận một hình phạt đau đớn.
Tôi nhìn thẳng xuống đầu gối. Quì thế này đau chân hết mức. Nhưng nếuphải đứng thì chắc tôi quị xuống mất thôi. Căn phòng rộng lớn, ấm áp vàđầy ánh sáng này chẳng giúp gì được những giọt mồ hôi lạnh trên lưng.
Bà già trưởng tộc liếc mắt qua Hồ Tuyết Nghị:
“ Có thật đúng như vậy không? “
Hồ Tuyết Nghị cúi đầu:
“ Đến đọan con tới vườn Đông thì hòan toàn chính xác ạ. “
Hồ Quí Lữ quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173920/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.