Chạy trong đêm không phải là một ý hay. Đặc biệt khi bạn đang ở thời kì trong lịch sử mà những thành phố không bao giờ tắt đèn chưa tồn tại. Nếu tôi không phải là người đã phải lau sạch toàn bộ mấy cái hành lang này, tôi chắc chắn đã chẳng biếtmình đang ở đâu hay đang đi đâu.
Hồ gia là một gia đình giàu. Hai đứa con làm tướng trong triều, họ đơngiản là không thể không giàu. Và đi cùng sự giàu có đó là một trang viên rộng lớn với lính canh. Nhưng những người canh gác chỉ làm việc ở bênngoài những cánh cửa. Chẳng có ai bảo vệ bạn nếu bạn bị đâm ở ngay tạikhu vườn trước nhà mình.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì. Thực sự là tôi chẳng nghĩ gì cả, chỉ đểchân mình tự động đưa tôi đến trước gian nhà của Hồ Tuyết Nghị. Đènphòng đã tắt. Tôi dừng lại, thở như vừa bị chết đuối. Đánh thức gia đình chủ lúc nửa đêm sẽ mang đến cái chết trong gia đình Hồ. Thật khó đểđánh đuổi cái lạnh ở sau lưng. Nhưng tôi biết mình phải làm việc này.
Hít một hơi sâu, tôi nhào người, đẩy mạnh cánh cửa phòng nghỉ Hồ Tuyết Nghị.
Chẳng bất ngờ gì lắm khi tôi thấy một lưỡi kiếm kề cổ chỉ sau ba giây đi vào. Một Hồ Tuyết Nghị trong bộ đồ ngủ màu trắng cùng thanh trường kiếm của mình nhìn tôi không chớp mắt.
“.. Hồ Tử Duy. Công tử Hồ Tử Duy đang gặp nguy hiểm. “ _ tôi nói khôngnên lời. Cái lạnh của thanh kiếm khiến sự nhát gan bên trong trỗi dậymạnh mẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173917/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.