Khi ông già bước ra, tiếng hòhét từ các khán đài im lặng hẳn đi. Âm thanh phấn khích lúc nãy đượcthay thế bởi những tiếng xì xào bất ngờ. Nhưng người đàn ông này chỉ mỉm cười và bắt đầu bước lên một trong năm võ đài bằng đá đã dựng sẵn. Ôngđến đứng giữa võ đài đó rồi ngầng lên nhìn các khán đài.
Như rằng bước vào một sân khấu dành riêng cho bản thân, ông già tóctrắng cười toe toét. Những kẻ trên các khán đài như biết con người này.Họ từ từ im lặng và nhìn xuống người đàn ông này với sự tập trung caođộ.
“ Sao Minh Chủ Kiên Sơn lại tự dưng xuất hiện? Tôi nghe nói ông ta banăm rồi không bước nửa bước ra khỏi cửa cơ mà? “ _ Lê Đặng thắc mắc.
Nhưng ba người họ Hồ hoàn toàn mặc kệ ông ta và cũng như những người khác, nhìn ông già Kiên Sơn kia không chớp mắt.
Ông già tóc tai bạc trắng hết này khi nhận ra mọi sự chú ý cuối cùngcũng đổ vào mình liền búng ngón tay. Hai người mặc áo chàm tím liền xuất hiện từ cái cổng lúc nãy, họ vác trên vai một sào ngang nâng một cáihộp màu đen cao bằng nửa người. Sau khi đã đặt cái hộp hình chữ nhật đóbên cạnh người đàn ông râu trắng, họ tháo cái sào ra và lui đi. Ông giànhìn cả năm khán đài một lượt rồi bắt đầu nói.
Một giọng nói to đến mức tôi, một người đứng trên cao trăm mét, cách ông ta cũng tới trăm mét đó, đứng lùi sau tận chân tường, vẫn có thể ngherõ ràng như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-hoi-ky-cua-ke-luu-hanh-thoi-gian/2173888/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.