Nguyễn Tinh Nhã đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết với phương thức khác nhau. Nhưng lần đầu tiên cậu mới thấy cách giết người tàn bạo như vậy.
Hơn nữa, nhìn nhát chém và cách mà thi thể bị mở toang đầu ra, não bị vét đi, không có một con vật nào thông minh đến trình độ này được.
Cậu rùng mình khi nghĩ sâu xa hơn, nhặt lên viên kim cương không kịp xem kĩ đã nhét vào túi áo, vội vàng đội nồi lên đầu. Thi thể này máu vẫn chưa đông lại, nhiệt độ trong rừng lại thấp làm cho quá trình co cứng giảm, ước tính thời gian tử vong trong khoảng tầm 30 phút.
Cũng có nghĩa là, hung thủ vẫn còn ở lân cận.
Bây giờ không chạy thì hơi ngu.
[Thu thập được một viên thạch anh đen.]
“…?”
Nguyễn Tinh Nhã lại lọ mọ một phen tìm kim cương đen của mình, tâm tình trầm trọng.
Cậu có thể “nhặt” tài sản của người đã chết cũng có nghĩa, trò chơi này cho phép người chơi giết người đoạt bảo.
Năm ngày này, không những phải dè chừng những nguy hiểm đang rình rập xung quanh mà còn phải cảnh giác với người chơi khác.
Trời sắp tối tới nơi, cậu phải đi tìm nơi ẩn náu đã.
______
Ngày hôm sau.
[Số người còn lại: 400]
Nguyễn Tinh Nhã may mắn tìm được một cái chòi do ai đó dựng lên, bên trong có một lò sưởi, cậu đốt lửa ngủ một đêm xem như là an ổn. Cậu cảm thấy vận may đang tìm tới, cứ trót lọt như vậy thì nằm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3547041/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.