Chương trước
Chương sau
Nguyễn Tinh Nhã xoay người quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên vai, đau muốn khóc. Bàn gỗ gãy nát cũng gây khó khăn cho cậu trong việc di chuyển, tuy mang giày nhưng những vụn gỗ, dằm cứa vào da cũng không thoải mái.

Nhìn hai cha con trưởng làng vui vẻ cười to, nhặt thi thể của người chơi trước lên, cha cắn một ngụm con liếm một miếng, Nguyễn Tinh Nhã nhìn mà mí mắt giật giật, ghét ra mặt.

Mấy con chuột khốn nạn này!

Cậu từ từ đứng lên, đạp lên mảnh vụn, trò chơi cũng không cấm cậu luôn đứng. Chỉ còn 2 phút, có bị đập vỡ đầu chảy máu cậu cũng phải vượt qua, không thể để cho hai con súc sinh này đắc ý, coi thường con người được.

Nguyễn Tinh Nhã trí nhớ tốt, 12 vị trí đều ghi nhớ, cũng tránh đạp trúng thi thể người chơi khác. Cậu di chuyển xung quanh, ngoắc ngón tay với con trai trưởng làng: “Nhào vào đây xem nào, con chuột nhắt.”

Đối với những con chuột mang bộ Gen của loài người mà nói, bọn nó từ chối bị đem ra so sánh với giống loài bốn chi cũ. Bọn nó là loài tiến hóa, ưu tú hơn mấy con vật nhiều.

Con trai trưởng làng bị chọc tức không hề nhẹ, gã ném cây búa 5 kí đi, kêu quản trò đưa một cây khác, nặng gấp đôi.

Một phút cũng đủ gã lấy đi tánh mạng của con người phách lối này.

Còn 58 giây.

Nguyễn Tinh Nhã biết mấy con này đang gian lận, nhưng đây là địa bàn của chúng nó, có lên án cũng không giải quyết được vấn đề.

Ầm!

Búa tuy to gấp đôi nhưng bù lại, tốc độ đập xuống của con trai trưởng làng hơi chậm lại, cậu có thể tránh, xem như trong rủi có may.

“Đáng ghét! Cha giúp con một tay với!” Con trai trưởng làng hụt một búa nữa, hằn hộc gọi trưởng làng.

[Ting!]

[Nhiệm vụ ẩn: Đánh bại cha con nhà trưởng làng.

Trưởng làng là người dẫn dắt dân làng, phụ trách hiến tế, người có kết nối mật thiết với Thần.]

Nguyễn Tinh Nhã không rảnh đọc lời nhắc nhở, từng giây trôi qua đối với cậu thật dài. Mắt nhìn trưởng làng cầm búa đến giúp con mình thật, cậu không khỏi mắng thành tiếng.

Trưởng làng cười tít mắt: “Quý khách, trò chơi chơi vui thôi mà. Luật là chết, người là sống.” Ý ông ta là, chỉ cần ông ta muốn đổi luật thì đổi, không có gì khó khăn, cả làng này đều là của ông ta.

“Sơ hở!”

“Hây!”

Bụp! Bụp!

Cha con đồng lòng, giơ búa nhắm ngay đầu cậu, đập xuống.

Nguyễn Tinh Nhã liếc nhìn thời gian đang trôi qua từng giây, vốn muốn dùng thêm vài câu kéo dài thời gian nhưng không thể, hai con chuột này cũng thông minh, không muốn để cậu sống.

Đưa mắt nhìn đến một búa của trưởng làng sắp gõ xuống đầu mình, Nguyễn Tinh Nhã đưa tay lên che đầu, nhắm tịt mắt lại.

Pằng!

“A…! Chít!!”

Ầm!

Tiếng súng từ xa vang lên, chuẩn xác mà ghim vào đầu trưởng làng. Ông ta không thể tin trợn trừng mắt, trán thủng một lỗ, ngã quặp xuống đất, tay cầm búa cũng buông thõng xuống.

Còn chưa đến 20 giây.

“Cha! Chít chít!” Thằng con nhìn thấy chuột cha ngã xuống, bi phẫn không thôi, đôi mắt đỏ ngầu.

Nguyễn Tinh Nhã nhân cơ hội này nhào qua phản công gã con trai, cầm trên tay cây bút máy, nhắm ngay bả vai của gã đâm tới.

Tất nhiên là sẽ đâm không trúng, khứu giác của chuột nhạy bén hơn người, gã cảm nhận được nguy hiểm, tức tốc lùi về sau, giơ lên tay cầm búa.

Cậu cũng biết không trúng, nhưng không sao cả.

5 phút đã trôi qua rồi, thử thách thành công trót lọt.

“Hết giờ!” Quản trò sắc mặt trắng như tờ thông báo, vội đưa đồng vàng cho Nguyễn Tinh Nhã rồi đi gọi dân làng đến.

Con trai trưởng làng chưa hết sốc, ngồi trước thi thể của trưởng làng chít chít kêu gào.

Bịch bịch bịch!

Nguyễn Tinh Nhã thừa lúc này, nắm lấy Tiêu Dật, kéo cậu ta chạy khỏi đây: “Mau đi thôi!”

Tiêu Dật bị lôi kéo chạy thật xa vẫn còn chạy nữa, không khỏi thắc mắc: “Đi đâu ạ?”

Cậu ngó ra đằng sau, thấy không ai đuổi, mới trả lời: “Sang sông.”

_________

Bờ sông phía Bắc.

“Cậu Nhã, bên này.” Vu Ngạn Thu đã đến trước một bước, vẫy tay với Nguyễn Tinh Nhã và Tiêu Dật vừa mới chạy đến.

Lúc cậu kề tai nói nhỏ với anh, chính là nhờ anh đi ám sát trưởng làng, cậu nghi ngờ trưởng làng là thân phận giả của Thần. Lời gợi ý của nhiệm vụ ẩn càng chứng minh suy đoán của cậu là đúng.

Trưởng làng không còn, làng Chuột sẽ như rắn mất đầu, sớm muộn gì cũng sẽ loạn cào cào cả lên, không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.

Cho nên, đường thoát thân duy nhất của bọn họ là qua sống, đến làng của người khổng lồ. Nguyễn Tinh Nhã nghĩ, người khổng lồ trong miệng mấy con chuột chắc chắn chính là con người.

Nguyễn Tinh Nhã nhìn anh, cười tươi khen ngợi: “Lợi hại nha, cách 300 mét mà vẫn trúng mục tiêu.”

Vu Ngạn Thu cau mày, sửa lại băng gạc cho cậu: “Vẫn là hơi trễ chút, để cậu bị thương rồi.”

Những người từng hợp tác với anh vượt phụ bản đều an toàn lành lặn, mọi người đều khen anh uy tín. Lần này lại xảy ra chút sự cố, làm cậu bị thương.

Cậu xua tay: “Lẹ lên chạy thôi, trước khi con hàng hệ thống-”

[Nhiệm vụ cấp hoàn mỹ đã được kích hoạt!]

[Tin nóng hổi: Bí mật của dân làng đã bị một khách du lịch họ Nguyễn bắt gặp! Dân làng quyết không thể để bí mật của làng bị thông báo với thiên hạ, hiện tại đang truy lùng tất cả các khách du lịch khắp làng.]

[Mục tiêu: Thoát khỏi làng Đại Thử (2 giờ)]

Khách du lịch họ Nguyễn: “…” Giống như bị VTV réo tên thế nhỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.