Chờ lão NPC làm xong thuyền thì mặt trời cũng xuống núi, bây giờ mà ra khơi thì không khác gì tự sát.
Sáu giờ, mọi người đều nhanh chóng trở về khách sạn, màn đêm chưa gì đã làm cho bọn họ hoảng sợ.
Nguyễn Tinh Nhã không dám ăn bậy đồ ăn mà ông chủ khách sạn chuẩn bị, tốn vài điểm mua bánh mì gặm, sau đó gom đồ đi tắm. Tiêu Dật lưu luyến không rời trở về phòng ngủ, bạn cùng phòng của cậu ta trùng hợp lại là người chơi bị mất một cánh tay kia.
Vu Ngạn Thu dụ hống Lữ Thiên Thiên về phòng xong xuôi, cũng trở về. Anh có kiên nhẫn với phụ nữ cách mấy cũng bị cô ta mài cho hết.
Nhà tắm công cộng cũng nằm ở bên trong khách sạn, nó nằm ở bên dưới đại sảnh, có một cái thang dẫn xuống tầng hầm.
Không gian ở bên dưới vừa u ám vừa chật hẹp, không có đèn soi sáng, nhưng độ rộng rõ ràng không dành cho con người. Nếu leo xuống mà không suy nghĩ kĩ, rất có thể sẽ bị mắc kẹt ở bên dưới, bị chết ngạt.
Đây có phải là đường đi tắm đâu, rõ ràng là đường đi tự tử.
Nguyễn Tinh Nhã ôm bọc đồ trong tay, rút lui có trật tự: “Nghỉ tắm một bữa chắc cũng không thúi ai…Chỉ phiền Vu Ngạn Thu hửi thôi.” Đàn ông với nhau, chắc anh ta cũng sẽ hiểu cho cậu.
Hơn nữa nước ở đây có khi là lấy từ con sông bên kia, đi tắm càng bẩn hơn.
Bụp bụp bụp.
“Á!”
Vừa mới xoay người định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3547024/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.