Nguyễn Tinh Nhã và cậu học sinh không nói rõ mình là khách du lịch cho nên lão NPC giao cho họ nhiệm vụ vất vả hơn.
Thanh niên đeo khẩu trang cho rằng mình là khách tham quan cho nên nhận được giá ưu đãi, đắc ý mà đi thu thập đồng vàng, cũng vứt bỏ cậu học sinh ở lại.
“Lũ ngu!”
“…” Đứa nào ngu hơn?
Lão NPC nói xong liền vào trong căn lều: “Ta cần một ít gỗ tràm để làm thuyền. Các ngươi không cần vào sâu trong rừng đâu, ở bìa rừng mà đốn. Khi nào tìm đủ gỗ, gọi ta.”
[Nhiệm vụ phụ 1: Tìm gỗ tràm (0/6)]
[Nhiệm vụ phụ 2: Nhờ già làng đóng thuyền.]
[Không làm cũng được, vẫn là câu nói cũ.] Không làm thì chết.
“…” Nhỏ hệ thống đi theo rình rình cho nhiệm vụ, đồ thứ stalker.
[…] Mắc cười.
Tuy nhiên, Nguyễn Tinh Nhã lại cảm thấy thuyền mới sẽ an toàn hơn thuyền dùng để cho thuê nhiều. Tuy chưa biết thuyền cho thuê tròn méo ra sau nhưng cậu vẫn thấy an tâm khi ngụy trang thành dân làng.
Chuột là loài có hình tượng gian xảo mà.
Cậu học sinh bị bỏ rơi cũng nhận được nhiệm vụ, cậu nhỏ đưa mắt trông mong nhìn cậu, cầu đại lão che chở.
“…” Cậu có phải cao thủ đâu, cũng là tân nhân như cậu ta thôi.
Cậu học sinh nhìn kĩ cũng không đến nổi xấu, thanh tú đáng yêu, có cảm giác thanh xuân phơi phới.
Nguyễn Tinh Nhã e hèm một tiếng: “Cậu tên gì, xưng hô thế nào?”
Cậu học sinh ngoan ngoãn trả lời: “Em tên Tiêu Dật, làm ơn hãy thu nhận em làm đàn em! Em sẽ vâng lời, không chống đối! Đại ca!” Cậu ta thà làm trâu làm ngựa cũng muốn được sống tiếp, về thế giới hiện thực.
“…” Đại ca? Đàn em?
Tiêu Dật năm nay 15 tuổi, chỉ là một học sinh trung học bình thường đang tuổi ăn tuổi lớn, là một mạng người. Nếu cậu đồng ý che chở cho cậu ta thì có chút không tự lượng sức.
Nguyễn Tinh Nhã vẫn chưa đồng ý nhận lời, chỉ giới thiệu họ tên, sau đó hai người cùng nhau đến bìa rừng xem xem có chặt cây được hay không.
…
“…To khiếp.” Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn cây tràm cành lá xum xuê, không thấy đỉnh, thân cây hai người trưởng thành ôm mới xuể. ngôn tình hay
“…” Dùng rìu chặt biết đến bao giờ mới xong?
Không những phải chặt cây to thế này, còn chặt những sáu cây, sao không đòi ông sao đòi ánh trăng luôn đi.
Làm một cái thuyền mà cần nhiều gỗ như vậy làm gì trời.
Tiêu Dật xách cây rìu mượn từ chỗ trưởng làng, vỗ ngực nói: “Đại ca cứ để em chặt cây cho!”
“…Đừng, lo phần mình đi.”
Nguyễn Tinh Nhã dùng kĩ năng, cầm bút viết rồi lại xóa, mất năm phút mới hoàn thành một câu, vuốt mồ hôi.
Đã là văn học thì truyện cổ tích Việt Nam cũng tính đi?
[Thạch Sanh nghèo lắm, chỉ có một cái rìu để đốn củi đổi lấy gạo ăn, và một chiếc khố.
Thạch Sanh-Nguyễn Đổng Chi]
Hệ thống im tiếng hồi lâu cuối cùng cũng có hồi đáp.
[…Chúc mừng người chơi thành công sử dụng kĩ năng.]
[Hiện tại liền triệu hồi?]
Nguyễn Tinh Nhã bị chói tới che mặt, mở miệng mắng: “Mày hỏi gì nhảm? Không xài tao viết làm mé gì, trí tuệ nhân tạo mà sao ngu quá.” Không biết có phải nó cố tình nhằm vào nhược điểm của cậu hay không nhưng lần nào làm nhiệm vụ cũng cần tới sức mạnh thể chất.
Hệ thống cảm thấy bị sỉ nhục không chỉ một lần ở cùng một đối tượng.
…
“…?”
Lúc Vu Ngạn Thu đi đến bìa rừng săn thú, nghe tiếng động lớn ở đây, anh bèn đi qua thăm dò thì bắt gặp một người đàn ông cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, trên tay cầm theo một cái rìu cỡ lớn, đang hì hục chặt cây. Cái làm anh trừng mắt ngạc nhiên là người đó chỉ mặc một cái khố che thân, và Nguyễn Tinh Nhã thì vui vẻ ngắm nhìn người ta, nói gì đó, nở nụ cười hồn nhiên.
Anh có hơi khó chịu.
Nguyễn Tinh Nhã có bao giờ dịu dàng ôn nhu với anh đâu, mặc dù anh rất có thành ý. Sao lại thân thiết với tên kệch cỡm đó quá vậy?
Chẳng lẽ, cậu thích trai cơ bắp? Cho nên mới hỏi thăm về Vu Thực?
“Cậu Nhã, sao cậu lại ở đây?” Vu Ngạn Thu mặt dày đi qua chào hỏi, cười thân thiện.
Nghe giọng nói quen thuộc của anh, cậu như có như không mà nhìn phía sau lưng anh xem xem Lữ Thiên Thiên có đi cùng không.
Anh mỉm cười: “Thiên Thiên không có đi theo tôi.” Anh cũng rất phiền Lữ Thiên Thiên cho nên mới để cô ta chờ ở bên ngoài.
Anh đã biết cậu là kiểu ăn mềm không ăn cứng, thái độ mềm mỏng một chút, chắc chắn cậu sẽ suy nghĩ lại: “Trao đổi tin tức nhé?”
Thêm đồng minh tốt hơn thêm kẻ thù.
“Được, anh giúp tôi việc này trước đã.” Nguyễn Tinh Nhã gật đầu đồng ý, Thạch Sanh vừa mới hết thời gian triệu hồi cho nên đã về trong trang sách, Tiêu Dật đã bị cậu xua đi trước một bước, đang giám sát lão NPC đóng thuyền, hiện tại không ai giúp cậu kéo gỗ.
Vu Ngạn Thu nhìn đến ánh mắt như nhìn cứu tinh của cậu, cảm thấy có điềm…
…
“…” Anh liền biết.
Không những phải tốn điểm mua lại gỗ của Nguyễn Tinh Nhã, Vu Ngạn Thu còn bị bắt làm ra xe đẩy, đẩy về.
Nguyễn Tinh Nhã cũng mới biết, trò chơi còn có chức năng giao dịch điểm số, còn có thể đổi điểm thành tiền để dùng, tỉ lệ là 1:100.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]