Nguyễn Tinh Nhã và cậu học sinh không nói rõ mình là khách du lịch cho nên lão NPC giao cho họ nhiệm vụ vất vả hơn.
Thanh niên đeo khẩu trang cho rằng mình là khách tham quan cho nên nhận được giá ưu đãi, đắc ý mà đi thu thập đồng vàng, cũng vứt bỏ cậu học sinh ở lại.
“Lũ ngu!”
“…” Đứa nào ngu hơn?
Lão NPC nói xong liền vào trong căn lều: “Ta cần một ít gỗ tràm để làm thuyền. Các ngươi không cần vào sâu trong rừng đâu, ở bìa rừng mà đốn. Khi nào tìm đủ gỗ, gọi ta.”
[Nhiệm vụ phụ 1: Tìm gỗ tràm (0/6)]
[Nhiệm vụ phụ 2: Nhờ già làng đóng thuyền.]
[Không làm cũng được, vẫn là câu nói cũ.] Không làm thì chết.
“…” Nhỏ hệ thống đi theo rình rình cho nhiệm vụ, đồ thứ stalker.
[…] Mắc cười.
Tuy nhiên, Nguyễn Tinh Nhã lại cảm thấy thuyền mới sẽ an toàn hơn thuyền dùng để cho thuê nhiều. Tuy chưa biết thuyền cho thuê tròn méo ra sau nhưng cậu vẫn thấy an tâm khi ngụy trang thành dân làng.
Chuột là loài có hình tượng gian xảo mà.
Cậu học sinh bị bỏ rơi cũng nhận được nhiệm vụ, cậu nhỏ đưa mắt trông mong nhìn cậu, cầu đại lão che chở.
“…” Cậu có phải cao thủ đâu, cũng là tân nhân như cậu ta thôi.
Cậu học sinh nhìn kĩ cũng không đến nổi xấu, thanh tú đáng yêu, có cảm giác thanh xuân phơi phới.
Nguyễn Tinh Nhã e hèm một tiếng: “Cậu tên gì, xưng hô thế nào?”
Cậu học sinh ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3547023/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.