“Hộc...hộc...hộc!”
“Chết đi! Đi chết đi!”
Bịch bịch bịch!
Đã qua bao lâu rồi?
Tại sao còn chưa thấy nhà mình?
Hình ảnh kinh dị lũ lượt ra ra vào vào não bộ.
Trái tim Nguyễn Tinh Nhã muốn nhảy ra khỏi cuốn họng, cậu hận mình vậy mà có thị lực quá tốt, mắt quá tinh, chi tiết kinh dị như vậy mà cũng nhìn rõ cho được.
Chết thật, sợ quá đi!
Chạy gấp một thời gian dài mà chưa thấy tới dưới chung cư của mình, cậu phát hiện sự tình càng ngày càng không ổn. Hình như cậu gặp quỷ, chỉ chạy thẳng một đường thế mà vẫn chưa tới điểm cuối. Giống như đang lang thang trên bề mặt của một dãy Mobius không thấy cuối.
Thể lực cũng sắp trượt xuống.
Phía sau, gã sát nhân tốc độ chậm lại, giống như vờn con mồi mà ớn lạnh nhìn vào cái ót Nguyễn Tinh Nhã. Gã đã tỏa định mục tiêu thì đừng hòng thoát.
Không dám lơ là, cậu vừa chạy vừa điều chỉnh nhịp thở, kéo ra một khoảng cách an toàn, dư quang khóe mắt vẫn luôn lưu ý phía sau.
Con hẻm nhỏ hẹp như không có điểm ngừng này, hai mặt bên bức tường sơn trắng quen thuộc nay lại xa lạ vô cùng. Cậu sởn tóc gáy, từ khi nào mà gạch lót tường hai bên lại thay đổi, còn có hoa văn?
Những chuyện thế này không thể dùng khoa học bình thường chứng minh được nữa rồi.
Hay cậu đang nằm mơ? Đúng là hôm nay có nhiều việc thật, bận tới nổi cậu xoay như chong chóng...
Vụt!
Bịch!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-luu-chan-giam-hai-thuyen/3546999/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.