“Đệ Ngũ Triều Lãng, đó chính là thủ lĩnh của Nguyên Thuỷ Sùng Bái Tứ Đại Thần. Ngay cả khi là Thần Linh trung vị thì sao? Cũng không phải là thứ mà cậu có thể thách thức được. Nơi này là Thiên Đường, là địa bàn của thần linh, cậu cũng quá bất cẩn rồi. Tôi giúp cậu xem vết thương nào… Ôi giời! Đừng từ chối chứ. Nước bọt của Mị Ma là thánh dược để trị vết thương đó, có lẽ sẽ không thể tiêu trừ thần lực của Thiên Không nhưng cũng có thể giúp cậu dễ chịu hơn. Tôi chưa từng gần gũi với thứ bẩn thỉu, có muốn cùng tôi thử một lần không, đảm bảo sẽ lơ lửng như trên mây vậy…”
Đầu óc của Nhuế Nhất Hòa nặng nề choáng váng, những âm thanh nghe được cũng mang theo trọng âm. Ồn ào đến mức cô bé muốn nôn ra, nhưng trong bụng thực sự không có đồ để nôn nên chỉ đành nôn khan.
“Đứa trẻ loài người của chúng ta dậy rồi. Đệ Ngũ Triều Lãng, cậu đã tìm thấy Thiên Tuyển Chi Nữ ở đâu vậy. Xúc phạm Đại Thần không nhưng không chết mà còn tiêu hoá cả thần huyết. Đánh đổ bát ngọc và thần huyết quý báu rơi vào trong mắt của một người phàm. Ha, nếu mớ hỗn độn này truyền đến Địa Ngục thì Thiên Không Chi Thần chắc chắn sẽ bị chế giễu một trăm năm… Không, là một ngàn năm, mười ngàn năm.”
Đệ Ngũ Triều Lãng lạnh lùng nói: “Cô có thể ngậm miệng lại không. Tiếp tục trưng ra cái vẻ mặt xem trò cười cũng sẽ không khiến hoàn cảnh của cô tốt hơn đâu.”
Bởi vì đã tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-doan-tau/1014096/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.