Ánh nắng mặt trời vàng rực xuyên qua từ kẽ hở của những đám mây phía chân trời chiếu rọi lên bức tường đỏ ngói xanh.
Xà nhà bằng vàng, nóc nhà bằng ngọc, cung điện sang trọng được lát bằng ngọc trắng bị làn sương lượn lờ bao trùm, trông không chân thật. Trên cột trụ khổng lồ khắc trạm những con rồng vàng sống động như thật, mái cong sừng vểnh, con phượng hoàng được điêu khắc từ ngọc bích nhiều màu đang sải cánh như muốn bay đi.
Nhạc công tóc vàng ôm cầm chơi bản giai điệu tuyệt đẹp.
Trên người khoác lớp vải mỏng, một số nam nữ với đôi cánh màu trắng đang tay nắm tay nhảy múa, còn một số khác thì ngồi ở dưới đất và vỗ tay theo giai điệu, vui cười vô tư.
Khung cảnh này đẹp như mơ, đứa trẻ chỉ mới bảy tuổi nhìn đến ngây người.
Nhất thời đã quên đi câu hỏi triết học ‘còn sống hay đã chết’, lập tức trầm trồ khen ngợi: “Thiên Đường đẹp quá.”
Cô bé cảm thấy thật tĩnh lặng và yên bình, nỗi lo lắng và bất an trong lòng dường như đã được tiếng nhạc thanh tẩy sạch sẽ.
“… Nó chỉ trông rất đẹp mà thôi.”
Bên tai vang lên giọng nói của anh trai nhỏ làm cho Nhuế Nhất Hòa lập tức tỉnh lại. Cô bé không phải là một đứa trẻ hư nên đã đề nghị rằng: “Anh ơi, anh có thể gọi điện cho nhà em không? Nói với ba mẹ rằng em sẽ về nhà sớm thôi. Số điện thoại là xxx.”
“E rằng không được đâu.”
Sự thật rất tàn nhẫn, trên Thiên Đường không có điện thoại.
Nhuế Nhất Hòa lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-doan-tau/1014095/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.