Nghe Hạ Cường nhắc đến Hàn Cảnh Thiên, Doãn Y Nhi giật mình:
- Sao anh lại biết anh ấy chứ?
Hạ Cường không trả lời, chỉ cười một cách bỡn cợt. Doãn Y Nhi hỏi lại một lần nữa:
- Nói đi! Làm sao anh biết được anh ấy?
Hạ Cường vuốt nhẹ mái tóc của Doãn Y Nhi, nhấn mạnh từng chữ như muốn Doãn Y Nhi phải khắc ghi trong đầu:
- Việc tôi làm sao biết được cậu ta không quan trọng. Điều quan trọng là em đừng hòng mơ tưởng đến cậu ta. Vì sao hả? Sao em không nhìn lại bản thân mình đi. Rồi em sẽ có câu trả lời thôi.
Doãn Y Nhi không kiềm chế được cơn giận, đẩy Hạ Cường ra:
- Tên điên! Đừng có tuỳ tiện chạm vào người tôi.
Hạ Cường cười một cách đầy cợt nhả:
- Hừ! Cũng không phải là lần đầu. Em tỏ vẻ như vậy làm gì chứ?
Nghe Hạ Cường nói, Doãn Y Nhi tức đến run người, nỗi căm phẫn hằn lên trong ánh mắt. Hạ Cường biết bản thân đã đánh trúng được điểm yếu của Doãn Y Nhi, liền cười một cách đắc ý. Sau đó gọi lớn:
- Quản gia Trần!
Quản gia Trần xuất hiện ngay sau khi Hạ Cường gọi:
- Cậu chủ có việc gì căn dặn ạ?
- Cho người vào dọn dẹp chỗ này đi.
- Vâng ạ!
Hạ Cường rời đi. Ngay sau đó có hai người hầu vào và bắt đầu dọn dẹp chỗ cháo mà Doãn Y Nhi đã hất đổ. Quản gia Trần lại gần chỗ Doãn Y Nhi, ân cần hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chiem-huu-co-vo-100-van-te-cua-nguy-tong/2854599/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.