Doãn Y Nhi lững thững đi trên con đường ngập ánh đèn và đông đúc người qua lại. Cô đang mãi suy nghĩ về những thoả thuận giữa cô và Nguỵ Quân Châu.
...****************...
- Tôi không biết bản thân mình có thể đem đến lợi ích gì cho anh hay không. Nhưng anh cứ tuỳ ý sử dụng tôi đi. Hãy xem đó là lợi ích của anh trong thỏa thuận này.
Nguỵ Quân Châu có chút điềm tĩnh, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Rồi sau đó, nửa cười nửa không:
- Được thôi! Tôi chấp nhận thoả thuận này.
Nguỵ Quân Châu đứng lên, bước đến chỗ Doãn Y Nhi, đưa tay ra:
- Thành giao chứ?
Doãn Y Nhi có chút bối rối, sau đó liền đứng lên, bắt tay với Nguỵ Quân Châu. Bàn tay to lớn nhưng không hề thô ráp nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Doãn Y Nhi. Trong phút chốc, Doãn Y Nhi cảm thấy rằng bàn tay này thật ấm áp và cũng đáng tin cậy.
- Thành giao!
Nguỵ Quân Châu khẽ mỉm cười. Sau đó ra hiệu cho Doãn Y Nhi ngồi xuống. Anh cầm ly trà gừng, đưa cho Doãn Y Nhi. Doãn Y Nhi cầm lấy, nhắm nháp từng ngụm nhỏ.
Nguỵ Quân Châu đi đến chỗ có để hộp thuốc, tìm kiếm thứ gì đó rồi nhanh chóng quay lại chỗ Doãn Y Nhi. Anh ngồi xuống, nói:
- Tôi thấy vết sưng có vẻ nghiêm trọng. Tôi thoa chút thuốc cho nó nhé?
Doãn Y Nhi đôi chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ gật đầu. Nguỵ Quân Châu cẩn thận thoa một lớp thuốc mỏng lên vết thương đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-chiem-huu-co-vo-100-van-te-cua-nguy-tong/2854594/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.