Hạ Thành ghi danh vào trường Đại học Thượng Hải.
Ly biệt như chỉ trong khoảnh khắc, lại trở thành khắc cốt ghi tâm.
Sau khi thi đại học xong, học sinh lớp 12 sẽ quay về trường chụp ảnh tốt nghiệp để lưu giữ kỷ niệm cuối cùng với trường cũ.
Ngày hôm đó, ai cũng mặc trang phục vô cùng đẹp, trang phục thống nhất của mỗi lớp không giống nhau.
Tôi đi vào sân thể dục, muốn gặp Hạ Thành lần cuối.
Tôi tìm đến vị trí lớp của anh, do chiều nay là hoạt động tự do nên sân thể dục rất đông người, vì thế mà chẳng ai chú ý đến tôi cả.
Hạ Thành mặc trang phục màu trắng, dáng người thon dài thẳng tắp. Trên tay anh là một bó hoa nhài, anh đang cười đùa với bạn học bên cạnh.
Tôi thấy hối hận vì hôm nay không mặc đồ màu trắng, cho dù chỉ là áo phông, vì đó là cách duy nhất khiến tôi trông có vẻ liên quan đến Hạ Thành.
Lúc này, có một cô gái mặc váy trắng đi đến chỗ anh, dùng cụm từ “thanh nhã” không đủ để hình dung cô ấy.
Bọn họ chụp ảnh chung và nói chuyện phiếm với nhau.
Bạn bè xung quanh liên tục khen họ xứng đôi, tôi thừa nhận.
Anh đưa hoa cho cô ấy.
Tôi lặng người nhìn khung cảnh lộng lẫy ấy.
Hoa cúc ven đường sao mà chói mắt đến vậy.
__________
Hạ Thành lên năm nhất, tôi cũng lên lớp 12.
Tôi dốc toàn bộ sức lực vào học tập, mỗi khi suy sụp, chỉ cần nhìn hai chữ “Thượng Hải” viết ở góc bàn, tôi sẽ tràn ngập hy vọng ngay lập tức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ha/239082/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.