Hạ Thành lên lớp 12.
Lớp 12 vô cùng bận rộn, áp lực học hành, chạy deadline liên tục.
Tôi rất hiếm khi tới làm phiền anh ấy.
Việc vô tình gặp gỡ ngày thường cũng trở thành hoạt động rút thăm trúng thưởng với xác suất cực kỳ thấp.
Những ngày không gặp anh, tôi thường một mình đến sân thể dục giải sầu sau mỗi tiết tự học tối.
Hoàng hôn mùa hạ vẫn có thể thấy rất nhiều sao.
Một người đang tập thể dục bỗng chạy ngang qua mang theo cơn gió mát lạnh, thổi bay vạt áo dính đầy mồ hôi.
Ở đây có người đang luyện tập, có người tùy tiện nằm trên cỏ, cũng có người vừa tản bộ vừa học tiếng Anh.
Hơi nóng mang theo vài phần khó chịu.
Tôi đến một góc hẻo lánh trên sân, muốn tĩnh tâm lại.
Một bóng dáng quen thuộc đang tựa vào lan can, không cần mượn ánh trăng mờ ảo, tôi cũng biết đó là Hạ Thành.
Anh đang đeo tai nghe, yên tĩnh ngồi ở đó.
Tôi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, cũng không lên tiếng chào hỏi.
Anh quay đầu nhìn tôi rồi cúi đầu cười, tôi chợt thấy hoảng hốt.
“Ngô Ưu, em có chuyện gì phiền lòng hay sao?”
“Dạ vâng… có rất nhiều ạ. Ví dụ như các mối quan hệ, hay điểm số của em, hay những mong muốn chẳng thể thỏa mãn… Dạo này cuộc sống của em rất tệ.”
Giờ khắc này, tôi nói ra hết những âu lo trong lòng, tôi không phải kiểu người thích bộc bạch tâm sự với người khác nhưng Hạ Thành là ngoại lệ, anh ấy khiến tôi thấy an tâm.
“Haha, vậy sao, những điều đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ha/239081/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.