“Đúng rồi, con bê mà huynh nhặt về đã xử lý thế nào rồi?” Hứa Nghiên đuổi Đồ Đại Ngưu ra ngồi phía sau xe, nàng tự mình lái xe bò đi ra ngoài trấn.
Đồ Đại Ngưu vẫn đang suy nghĩ vì sao nàng không chấp nhận việc mình dẫn nàng đi mua vải, lẽ nào là không biết làm quần áo? Không đúng, đôi giày hắn đang mang trên chân chính là do nàng làm cho, đế giày chắc chắn, mang lại rất thoải mái, vậy thì là nàng không muốn tiêu tiền của hắn? Mỗi bước mỗi xa
Nghe nàng nói, hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp một câu: “Đang nuôi ở nhà.”
“Luôn giấu ở nhà hả? Không có người nào đến tìm bò sao? Ai lại giàu có đến mức, bò chạy mất rồi mà lại không tìm.” Hứa Nghiên còn tưởng con bê đã sớm được chủ nhân đòi về, mà chủ nhân của con bê đã trả Đồ Đại Ngưu phí trị thương, dù sao mấy tháng nay cũng không nghe hắn nhắc đến, theo tính cách của hắn mà khi không được một con bò thì phải mang ra khoe khoang rồi.
“Không giấu, nó đã sớm cùng bò cái nhà ta ra ngoài ăn cỏ, không có người nào đến tìm, ta cũng không nghe nói ở đâu có thất lạc bò, đương nhiên, nếu có người tìm thì ta cũng không thừa nhận, ta nửa đêm đuổi nó về, đã nhặt thì chính là của ta.” Sau đó hắn nói: “Ta đoán chừng con bê đó là bị người ta trộm rồi lại bị chạy thoát ra ngoài.”
“Sao lại nói như vậy?” Hứa Nghiên cũng không lên án việc làm của hắn là sai, chuyện này nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4909053/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.