Ngày hôm đó, Hứa Hoành Cần chào hỏi ông chủ tửu quán, nửa buổi chiều không có khách thì liền đi, thực sự là đã đến hai lần mà tiểu cô đều không có ở nhà. May mắn lần này tam thẩm mang đến là trứng gà, chứ nếu là bánh bao thì đã hỏng mất rồi. Hắn ta ngồi xổm trước cửa canh chừng, chân giẫm đất cản những con kiến đi ngang qua, mãi đến hoàng hôn, ở đầu ngõ truyền đến tiếng móng bò sàn sạt, ngẩng đầu lên nhìn, tiểu cô mà hắn ta đã chờ ba ngày không gặp lại đang ngồi trên xe bò.
Hứa Nghiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cũng không chút do dự hay ấp úng, “Đây là nhị chất t.ử của ta Hứa Hoành Cần, đây là Đồ Đại Ngưu. Đúng vậy, chính là cái người mà cháu đang nghĩ đến đó.”
Hứa Hoành Cần đ.á.n.h giá nam nhân cao lớn cường tráng này một phen, nếu thay chiếc roi bò trong tay hắn bằng một thanh trường đao, thì đích thị là một tên thổ phỉ vừa xuống núi, tiểu cô của ta lại vừa ý với một người như vậy!
Mỗi bước mỗi xa
Đồ Đại Ngưu không hề giống như những nữ tế tương lai khác, khi gặp thân thích của nhà gái thì lại thành khẩn sợ hãi, huống hồ đây còn là một tiểu bối, mặc dù tuổi tác không chênh lệch là bao, hắn cũng chỉ nói một câu: “Hôm nào ta kéo tiểu cô của ngươi cùng đi, chúng ta đi ăn cơm, đều ở trên trấn, cũng không phiền phức.”
Quan hệ còn chưa định, cũng chưa tới cửa, Hứa Hoành Cần cũng không lên tiếng nói những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4909052/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.