Lúc Hứa Nguyễn đi làm cơm, Hứa Nghiên cũng vào nhà bếp, còn đẩy Hồng Quả đi theo vào nhà bếp nhóm lửa ra ngoài: “Ra ngoài chơi đi, tiểu di đến nhóm lửa đây.”
Đại tỷ nàng “Ây” một tiếng, nói với nữ nhi vừa bước ra khỏi cửa bếp: “Hồng Quả, đừng ra ngoài nha, kẻo lát nữa ta gọi con không nghe thấy.”
Thấy nữ nhi đáp lại một tiếng rồi vào phòng khách, nàng ta mới cười nói: “Muội đuổi người giúp ta làm cơm đi rồi, lát nữa đừng có đốt nồi của ta thành lỗ thủng đấy nhé.”
“Ai nha, đó là chuyện cũ rích từ đời nào rồi.” Hứa Nghiên than vãn một tiếng, miễn cưỡng che đậy cho bản thân một chút: “Lúc ta còn nhỏ thì vô ý, bây giờ đâu phải là không biết nhìn sắc mặt, làm sao có thể nhắm mắt mà cứ thế thêm củi.”
Lúc ngồi trên ghế nhặt rau, nàng còn cười hì hì tâng bốc tỷ tỷ nàng: “Tỷ là người khéo tay, không giống mẫu thân, ta dù có đốt cháy đáy nồi làm thức ăn bốc cháy, tỷ cũng sẽ không cầm xẻng gõ vào nồi để dập lửa chứ.”
Mỗi bước mỗi xa
Sau nhiều năm, Hứa Nguyễn nghĩ lại cũng thấy buồn cười, trong nồi bốc lửa mà mẫu thân nàng ta lại luống cuống cầm xẻng gõ vào nồi, cũng đâu phải là lửa cháy trên đất mà có thể dùng chân giẫm. Nàng ta liếc tiểu muội một cái: “Muội cũng đừng nói mẫu thân, muội còn không bằng bà ấy nữa đó, đã hai mươi hai tuổi rồi mà còn không dám cầm muỗng xào rau, để ta xem muội có con cái rồi thì phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863589/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.