Hai ngày sau đó, Hứa lão đầu không xem sách nữa, ngày đêm đến nhà ba người nhi t.ử gây sự, cứ như là mê muội tâm trí, đến cả sĩ diện cũng không cần nữa.
Cuối cùng moi được mười lăm lượng từ ba người nhi tử, cũng không thèm để ý đến những đứa tức phụ tức giận bỏ về bên mẫu gia, chỉ cười híp mắt nói: "Làm sao lại không có tiền, chỉ là chưa bị ép đến lúc thôi. Một lũ thiển cận, chỉ biết ăn uống.”
Đợi cho âm thanh đi xa, Hứa Nghiên từ sau bức tường bước ra, giữa trưa chói chang, nàng rùng mình một cái, lần đầu tiên cảm thấy phụ thân mình giống như một quái vật vô tâm.
Ba tháng sau, Hứa lão tú tài cùng nhị nhi t.ử của lão lên đường, đại ca và tam ca của Hứa Nghiên cũng không nói gì, chỉ mong con sói đói này thật sự đỗ cử nhân, nhà cửa đều sắp bị lão phá tan hết rồi.
Sự việc lại không như ý muốn, thứ hạng là năm mươi tư, mà chỉ có năm mươi người đứng đầu là trở thành cử nhân, lão vẫn là Hứa lão tú tài.
Hứa nghiên bỏ lỡ trốn đích cơ hội, đành phải lui ngồi ở ghế thượng, không dám phát ra một chút động tĩnh, sợ hỏa thiêu chính mình trên người.
Lão đầu sau khi biết tin đã điên cuồng giật tóc, sau đó ốm một trận thập t.ử nhất sinh. Khi khỏe lại thì thần thần bí bí, khi thì nói là chưa đi thắp hương, khi thì nói là do mấy đứa nhi t.ử gây sự, làm cho phúc khí bị tiêu tan hết. Không thông suốt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863567/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.