Sau này mấy huynh tỷ người cưới thì đã cưới, gả cũng đã gả, đều đã lập gia đình, trong ngôi nhà cũ chỉ còn lại lão phụ lão mẫu tóc đã bạc trắng cùng nàng mười mấy tuổi, ngoài việc nấu cơm, những việc vặt khác đều đổ dồn lên vai nàng.
Trừ bỏ những dịp lễ Tết không thể tránh được, mấy người ca ca của Hứa Nghiên đi ngang qua cửa nhà cũng phải vòng qua một đoạn đường, sợ rằng gặp mặt lại bị bám víu. Ngày thường nào có ai đến thăm phụ mẫu, người biết chuyện nhìn thấy cũng chỉ nói lão già đáng đời.
Bởi vì Hứa lão tú tài quen thói hút m.á.u con cái, huynh muội trong nhà từ khi biết chuyện đã bắt đầu giấu tiền, một khi bị lão già tìm thấy, không những tiền mất, mà người còn bị mắng như tôn tử. Sau khi thành thân, dù không xây được nhà phải thuê nhà tuyệt hậu trong thôn, họ cũng phải dọn đi. Mặc dù vậy, lão già vẫn cách dăm ba bữa đến thăm dò, thỉnh thoảng lại đến xin xỏ. Không lấy được tiền thì cũng phải vớ được thứ gì bỏ miệng.
Ích kỷ tham lam lại ham ăn, sinh con ra lại không quản việc nuôi dưỡng.
Hứa Nghiên lớn hơn một chút cũng biết, hiện tại nàng chỉ có thể đọc sách nhận mặt chữ nhiều hơn. Ai trong ba thôn năm dặm này mà không biết đức hạnh của Hứa lão tú tài, cưới cô nương Hứa gia, mong muốn chính là hy vọng tức phụ hiểu lý lẽ rộng lượng. Nếu có thể nhận biết được vài mặt chữ thì coi như là kiếm lời.
Giống như đại tỷ Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.