Cửa nhà hướng về phía Đông, là cánh cửa gỗ thứ năm. Ổ khóa có quấn mấy vòng chỉ đen, Hứa Nghiên theo trí nhớ nửa tháng trước, lấy chìa khóa từ trong túi thơm ra mở cửa, khóa đã mở.
Không tìm nhầm cửa.
Hứa đại tẩu khoác hai bọc hành lý đi theo vào, đó là một cái tiểu viện, tường viện khá cao. Vào đến nhà chính, chỉ có bàn ghế, bên tay trái có một cánh cửa nhỏ, đi vào là phòng ngủ, khá chật hẹp, đặt một chiếc giường gỗ và tủ trang điểm là không còn chỗ đặt chân nữa.
Đặt hành lý lên giường, ra ngoài chạy một chuyến nữa để lấy hành lý còn lại, Hứa đại tẩu vỗ trán một cái. "Ta nói sao cứ thấy thiếu thiếu gì đó, không có phòng bếp sao? Thật sự không có phòng bếp, lạ thật, làm sao nấu ăn đây?"
Hứa Nghiên lại im lặng không nói gì.
"Ôi, Tiểu Nghiên, muội vẫn không biết nấu ăn sao? Bà mẫu của muội cũng không tệ như muội nghĩ đâu, nhi tức không biết nấu ăn mà bà ta cũng không nói gì.”
Nghe lời này, nụ cười ngượng ngùng trên mặt Hứa Nghiên không giữ được nữa, đã rời khỏi nhà rồi, sao chuyện công bà vẫn không rời tai được?
Nàng xắn tay áo lên. "Này, vết sẹo lớn như thế này đây, bị bà ta lấy canh vừa mới ra khỏi nồi làm bỏng đấy, bà ta đối xử với ta còn độc ác hơn nhiều so với những gì tẩu tưởng tượng, đại tẩu, sau này đừng nhắc đến bà ta với ta nữa, ta thấy khó chịu.”
Cả một vùng trên và dưới khuỷu tay đều là vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.