Cánh cửa gỗ dày nặng chậm rãi mở ra, một luồng gió lạnh mang theo tro bụi ập vào mặt, Hứa Nghiên bị sặc hắt xì một tiếng, cả người bỗng trở nên tỉnh táo. Ánh sáng trong nhà tối tăm ngột ngạt như khúc xương khô đã phủ đầy bụi nhiều năm, chỉ cần gió thổi qua là đã mục ruỗng.
Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ khiến người bên ngoài đã chờ đợi đến ngẩn ngơ tỉnh hồn lại, con lừa già đang kéo xe gỗ cũng nghiêng đầu nhìn người đứng sau cánh cửa, đôi mắt to chớp chớp, vó lừa cũng vô thức dậm cộp cộp.
Hứa Nghiên mắt đẫm lệ nhìn đại ca và đại tẩu đang ngồi ở cửa. Hai năm không gặp, trông họ có vẻ mập hơn trước. "Đại ca, đại tẩu, ta nhớ hai người lắm, ta rốt cuộc cũng được tự do rồi.”
Hai người đang ngồi trên bậc đã đứng dậy, phủi quần, có chút kinh ngạc lại có chút câu nệ nhìn vị giai nhân thanh lệ đoan trang trong cửa, Hứa Đại gãi gãi mái tóc được búi gọn gàng, ngũ quan đoan chính, toát lên vẻ đại khí, nhưng động tác này khiến hắn ta trông có phần chất phác, vụng về, "Nghiên Nghiên? Muội đây là... ừm, ngày tháng trôi qua cũng coi như không tệ, đã trổ mã, cũng đổi khác nhiều quá, đi trên phố Đại ca cũng không dám nhận muội.”
Hứa đại tẩu thúc cùi chỏ vào hắn ta một cái, lớn bằng ngần ấy rồi mà đầu óc toàn bị bộ xương chèn ép hết rồi sao? Lời nói ngay cả một đứa trẻ cũng không lừa được, vậy mà lại thích mở miệng luyên thuyên. Tiểu muội bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863563/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.