Lạc Hy nhìn người phụ nữ kia bỏ đi không thèm quan tâm tới bọn họ, vừa thút thít vừa giậm chân:
“Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Anh, anh mau đuổi cô ta đi! Em sẽ mách ông nội cô ta đánh em, anh không cần phải đính hôn với dân nhà quê như cô ta nữa, cũng đừng để cô ta bám lấy Sở Dương!”
Trước khi về đây, Lạc Hy cũng đã hỏi sơ qua tình hình của mọi người. Cô biết ông nội muốn anh hai cưới người phụ nữ kia nên cô ta mới đến đây ở lại. Chỉ là cô không hiểu vì sao Sở Dương cũng muốn sống ở đây?
Lạc Thần nghe xong hơi cau mày, trong giọng nói mang theo trách cứ:
“Bố để em đi du học là vì muốn em trưởng thành, chứ không phải trở thành một đứa trẻ không hiểu chuyện lại ngang ngược như bây giờ. Em đã mười tám rồi!”
Có lẽ việc nuông chiều vị tiểu thư này từ nhỏ là sai lầm lớn nhất của Lạc gia. Lạc phu nhân vì sinh Lạc Hy mà mất, trước khi ra đi còn dặn dò mọi người chăm sóc tốt cho con bé, vậy nên cả ba người đàn ông ở Lạc gia, ai cũng yêu thương Lạc Hy hết mực. Vô hình trung, việc này lại khiến Lạc Hy trở thành một cô nàng không nói lí!
“Em vừa về đây, anh không quan tâm hỏi han em thì thôi, lại còn bênh người ngoài? Chẳng lẽ anh thích cô ta rồi sao? Chị Tuyết Tình có biết việc này không hả?”
Nếu nói về độ ngang ngược, thì Vương Tuyết Tình phải đi theo xách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dung-bat-nat-anh/3286875/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.