Chương trước
Chương sau

Bên trong Tinh Huyễn Thông Linh cảnh của Tàng Long Thiên Môn, lúc này tinh hà sáng như ngọc.
Ánh sáng tinh thần tựa như thác lũ ào ào trút xuống, từng cỗ tinh thần lực tinh thuần tựa như bị một lực lượng thần bí dẫn dắt đua nhau tụ hội.
Vân Thiên Hà ngồi xếp bằng trên Huyễn Tinh đài, tinh thần lực từ Huyễn Tinh đài thông qua tinh mạch chảy vào trong cơ thể hắn, rồi từ đó lại chảy vào các tinh hạch bên trong chủ tinh mạch, dần dần khuếch tán lan ra các tinh khiếu trong kinh mạch toàn thân.
Lúc này ở trong cơ thể hắn, chủ tinh mạch tựa như một con cự long đang vẫy vùng bên trong tinh không vô tận.
Dưới sự dẫn dắt của những tinh mạch, hắn tựa như suối nguồn cung cấp toàn bộ động lực, khiến lực lượng tinh thần tràn ngập trong thiên địa bát phương, thông qua sự thu nạp của tinh hạch, vận chuyển đến toàn bộ tinh khiếu cùng mạch lạc bên trong cơ thể, hình thành một vòng tuần hoàn chuyển hoán lực lượng thiên địa hoàn mỹ.
Thời gian gần đây Vân Thiên Hà bế quan tu luyện, sớm đã đem tinh mạch bên trong cơ thể rèn đúc đến độ vô cùng dẻo dai, thông qua phương pháp định tinh của bốn tầng trước trong Tinh Khung Bí Sách, khiến cho tinh khiếu bên trong tinh mạch hoàn toàn liên hệ được với một trăm hai mươi tám khỏa tinh thần chủ chốt của Thanh Long Tinh Tú phương Đông.
Mà tinh mạch sau khi đã liên hệ được với những tinh thần chủ chốt trên tinh không, Vân Thiên Hà lại không ngừng cường hóa rèn đúc, khiến toàn bộ các nhánh và tinh khiếu trong cơ thể liên hệ hoàn toàn với Thanh Long Tinh Tú.
Hiện giờ, toàn bộ tinh khiếu cùng với kinh lạc trong thân thể hắn đang dần được kết hợp với tinh mạch, hợp thành một định vị đồ tu luyện hoàn mỹ cùng với Thanh Long Tinh Tú. Trong lúc hắn hô hấp, có vô vàn lực lượng tinh thần dung nhập vào tinh mạch trong cơ thể.
Sau khi tu luyện hoàn thành tinh quyết giai đoạn Nhân Cảnh, Vân Thiên Hà thông qua Tinh Khung Ý Cảnh của bản thân, cảm ngộ tinh hà mênh mông thần bí, tâm thần của hắn một lần nữa lại dẫn dắt tới khỏa tinh thần kỳ dị nằm ở điểm trên cùng của tinh hà.
Khỏa tinh thần này, Vân Thiên Hà thủy chung vẫn không rõ vì sao nó lại đứng cô lập với toàn bộ tinh hà, tựa như đế vương đứng sừng sững trên mây xanh quan sát chúng sinh, khác biệt hoàn toàn so với tất cả tinh thần trong tinh hà.
Thế nhưng nó lại mang đến một loại cảm giác thân thiết, làm cho Vân Thiên Hà mơ hồ cảm thấy, khỏa tinh thần kia, rất có thể là khỏa tinh thần bản mệnh liên hệ với mệnh số của hắn.
Bởi mỗi lần trong vô thức, tâm thần của hắn đều không tự chủ được bị khỏa tinh thần kia hấp dẫn, xuyên qua tinh hải mênh mông tìm tới nó, tựa hồ chỉ khi nào ở cùng với nó, Vân Thiên Hà mới có thể cảm thụ được loại cảm giác an toàn thân thiết.
Mà giờ này khắc này, khỏa tinh thần kia lại lần nữa dẫn dắt bản thân tới đây, quang mang nó tỏa ra càng thêm mạnh mẽ, càng thêm thần bí. Tâm thần Vân Thiên Hà tựa như tiến vào trong một bí cảnh hỗn độn.
Tới nơi này, Vân Thiên Hà phát hiện thế giới vốn u ám, giờ đã có thêm một chút màu sắc, tâm thần lại tiếp tục bị dẫn dắt vào nơi sâu thẳm bên trong bí cảnh.
Lẽ nào khỏa tinh thần này lại muốn mang bản thân vào giữa tinh không tràn ngập khí tức hung sát kia? Tâm thần Vân Thiên Hà đột nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.
Thế nhưng...
Lần này có chút bất đồng, lúc Vân Thiên Hà cảm thấy tâm thần bị dẫn dắt tới bí cảnh hỗn độn u ám, đột nhiên hiện ra trước mắt hắn lại là một mảng tinh không thân thiết quen thuộc.
Từ góc độ của Vân Thiên Hà, dùng thị giác quan sát mảng tinh không này, nó tựa như một cự long, mỗi một lân phiến trên thân thể cự long đều do một khỏa tinh thần cấu thành, thân thể nó rất dài, phảng phất như kéo dài đến tận cùng tinh hải.
Mãi cho đến khi tiến gần đền đầu của nó, Vân Thiên Hà mới có cảm giác mình đã dừng lại, tâm thần của hắn bị một cỗ lực lượng thần kỳ dẫn dắt, bất ngờ tiến vào bên trong đầu con cự long.
Ở chỗ này, Vân Thiên Hà đột nhiên thấy được kiếp trước của hắn, thấy được hắn xuyên việt tới thế giới này như thế nào, còn thấy cả con đường trưởng thành của hắn tại Man Hoang thế giới. Tất cả đều hiển hiện rõ ràng.
Hắn thậm chí còn thấy được cả một màn khiến hắn cảm thấy phi thường cổ quái, chỉ thấy hai người Tô Tuyết cùng Túc Dao, đều đang vuốt ve chiếc bụng lớn, vẻ mặt hạnh phúc, đang ở cùng một chỗ với mẫu thân mình, còn có cả đám người Tầm Nguyệt vừa cười vừa nói, vô cùng hòa thuận ấm áp.
Tiếp đó, hắn lại thấy một hồi chiến tranh khiến sinh linh đồ thán, hắn thấy mình tham dự một trận đại chiến kinh thiên động địa, hắn không nhìn rõ hình dáng địch nhân của mình, có vẻ tương đối mờ mịt, nhưng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc, đó là một cảm giác căm phẫn, cừu hận, thậm chí không chết không thôi.
Vân Thiên Hà biết, đây là những chuyện sẽ phát sinh trong thời gian tới, thế nhưng kế tiếp, Vân Thiên Hà không dám tin tưởng vào mắt mình, hình ảnh không rõ ràng kia lại hiện lên một lần nữa, khi hắn đang cùng đối phương quyết đấu, một cái bóng không rõ xuất hiện bên cạnh hắn, níu kéo ràng buộc hắn, khiến hắn không thể động đậy được chút nào, mà đối thủ của hắn, lại đang phát động một đợt công kích trí mạng về phía hắn...
Sau đó, Vân Thiên Hà chỉ cảm thấy một mảnh hắc ám, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, hơn nữa khi tầm nhìn của hắn bị chấn động, bất chợt ánh mắt dời sang nơi khác, vào giờ khắc này, một trận lưu tinh vũ đang thi nhau mà đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thị giác Vân Thiên Hà lại lần nữa quay trở lại, trận lưu tinh vũ kia, chính là tạo ra bởi những tinh thần trên thân thể cự long.
Những tinh thần từ đầu của nó bắt đầu rơi xuống, dần dần đến thân mình, rồi đến đuôi rồng, toàn bộ tinh thần hóa thành lưu tinh vũ lao đi. Lúc này chỉ còn lại duy nhất một khỏa tinh thần kỳ dị trên cao khiến không gian trở nên u tối. Tâm thần của hắn lúc này, cũng theo sự rơi xuống của khỏa tinh thần cuối cùng, khỏa tinh thần có liên hệ mất thiết với hắn kia, mà bắt đầu vẫn lạc.
Vì sao lại thế, lẽ nào vận mệnh của mình cuối cùng sẽ như vậy sao?
Ngay khi tâm thần của Vân Thiên Hà vẫn lạc, trong lòng hắn tràn ngập một loại ý niệm không cam lòng mãnh liệt, hắn muốn kháng cự, hắn muốn thay đổi số phận mà mình đã được biết trước này.
Khi cỗ ý chí bất khuất kia xuất hiện, Vân Thiên Hà bất chợt cảm nhận thấy tốc độ vẫn lạc của bản thân đang chậm lại, trong tâm thần của hắn, một lần nữa lại thấy được tình cảnh quỷ dị.
Chỉ thấy những lưu tinh đang rơi xuống đột ngột ngừng lại, ào ào ngưng tụ với nhau, hình thành nên một con mãnh thú có chứa khí tức cực kỳ cuồng bạo và hung lệ quay lại cắn trả về phía hắn.
Trong khoảnh khắc, Vân Thiên Hà đối mặt nghênh đón con thôn phệ cự thú, tâm thần không chút sợ hãi, hắn theo bản năng bắt đầu ngưng tụ những ánh sáng tinh thần yếu ớt quanh thân thể, dần dần hình thành nên một con cự long quanh hắn, thân thể hắn chìm vào trong đầu con cự long, cùng với nó liên hệ mật thiết.
Tuy rằng con cự long này có vẻ rất suy yếu, thế nhưng tâm chí Vân Thiên Hà vô cùng ngoan cường, đối mặt với thôn phệ cự thú hung ác kia, hắn khống chế con cự long, bắt đầu liều chết chiến đấu cùng với nó.
Mặc dù trong trận chiến, thân thể của hắn liên tiếp bị đánh tan, nhưng dựa vào ý chí kiên cường của mình, những khỏa tinh thần lại tiếp tục tu bổ, một lần nữa tụ hội lại thành thân thể mới của cự long, càng đánh càng khỏe, ánh sáng vốn yếu ớt của khỏa tinh thần đang dần dần trở nên mạnh mẽ.
Trải qua một hồi chém giết có một không hai...
Thôn phệ cự thú kia dường như chính là lực lượng cùng ý chí cuồng bạo cắn trả lại hắn, sau trận chiến, thân thể cự thú càng lúc càng nhỏ, những tinh thần trong cơ thể nó dần dần bị Vân Thiên Hà chiếm đoạt một lần nữa, khiến cho cự long của Vân Thiên Hà càng thêm lớn mạnh, càng thêm cường hãn.
Ý chí cường đại của hắn, phảng phất có thể thôn phệ toàn bộ quần tinh bên trong tinh hải, khiến toàn bộ tinh thần đều phát ra một loại tín hiệu thuần phục, theo đó dung nhập vào thân thể cự long. Cuối cùng, thôn phệ cự thú kia càng lúc càng nhỏ, đến khi nó chỉ còn lại một khỏa tinh thần cuối cùng, tâm thần Vân Thiên Hà khống chế cự long, tiêu diệt nó giống như giết một con kiến hôi yếu nhược.
Sau khi trận chiến tranh đoạn này chấm dứt, tâm thần Vân Thiên Hà đã thôn phệ được cự thú có khí tức hung lệ. Lúc này tâm thần của hắn lại rời khỏi đầu con cự long, tiến lại gần khỏa tinh thần cô độc thần bí ở trên cao, hắn phát hiện khỏa tinh thần này, hiện tại mang đến cho hắn một loại khí tức yêu dị và cuồng bạo, phảng phất như muốn cắn nuốt tất cả.
Biến hóa quỷ dị này khiến Vân Thiên Hà không dám coi thường, hắn cấp tốc đem tân thần bản thân dung nhập vào trong khỏa tinh thần, dùng ý chí cứng cỏi kiên định của bản thân, bắt đầu áp chế vào luyện hóa cỗ khí tức cuồng bạo này.
Không biết qua bao lâu...
Khi Vân Thiên Hà cảm nhận thấy một cảm giác quen thuộc thân thiết truyền đến, hắn liền phát hiện khí tức cuồng bạo kia đã biến mất, khỏa tinh thần này lại một lần nữa khôi phục vẻ cao ngạo vốn có.
Chẳng qua trong sự cao ngạo này, Vân Thiên Hà có thể cảm thụ được, nó đã càng trở nên cường đại, càng thêm lăng lệ, hơn nữa cảm ứng giữa hắn cùng với cự long kia cũng càng thêm rõ ràng. Đây có thể coi là một quá trình chuyển biến tâm cảnh, hắn có thể cảm nhận được cự long bên trong tinh hải, có thể dung nhập tâm thần vào nó để điều khiển và tiến hành chiến đấu.
Vào lúc này, đột nhiên tâm thần Vân Thiên Hà khẽ động, có một sức hút kéo hắn rời khỏi khỏa tinh thần, rời khỏi hỗn độn bí cảnh, một lần nữa xuyên qua tinh hải mênh mông, bị truyền tống trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.