Chương trước
Chương sau

Lão giả đi tới trước tung một chưởng đánh nát xe ngựa, thân thể Đường Linh Sơn vốn chưa khôi phục, hắn biết mình không phải đối thủ của lão nhân này, nhưng vẫn cẩn thận che chắn cho Đường Linh Vận. Sau khi xuống ngựa vẫn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn lão giả.
Đường Linh Sơn lạnh nhạt nói:
- Phong cách hành sự của các ngươi không phải đi ra từ trong quân đội, chắc là đến từ thế lực giang hồ, nếu như ta đoán không sai, các ngươi là người của Trường Sinh giáo mà Nhị đệ cấu kết phải không?
- Ha ha, tiểu tử ngươi vẫn còn chút nhãn lực, bất quá cũng sắp thành người chết rồi, cho dù biết lão phu là người Trường Sinh giáo thì có thể làm gì...
- Man di hải ngoại mà cũng đòi nhúng tay vào cơ nghiệp Đại Đường ta, quả thực là si tâm vọng tưởng, cũng chỉ có Nhị đệ ta ngu xuẩn mới dẫn sói vào nhà, hại người hại mình. Về phần vị thúc thúc kia của ta, có lẽ cũng chẳng thèm đem đám Trường Sinh giáo các ngươi để vào mắt!
- Chết đến nơi rồi còn cứng miệng, đợi lão phu diệt tiểu tử ngươi, sẽ tự mình tìm kiếm, còn về phần tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi, để cho đám thủ hạ của ta hưởng thụ một lát rồi mới giết, hắc hắc!
Lão giả cuồng tiếu, một lần nữa lao tới, đưa tay chộp thẳng vào yết hầu Đường Linh Sơn, gió lớn nổi lên, cát bụi mịt mù.
Thần sắc Đường Linh Sơn lúc này rất bình tĩnh, hắn không để ý đến lão giả, chỉ cúi đầu nhìn Đường Linh Vận trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Muội muội, đại ca không thể bảo hộ muội, nhưng chúng ta dù chết, cũng phải có tôn nghiêm, muội hiểu chứ?
- Đại ca, tiểu muội sẽ không để cho bọn chúng động một chút nào tới ta!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Linh Vận vô cùng kiên nghị, ý chí quyết tử hiện lên trên mặt.
Nhưng ngay khi bàn tay lão giả sắp chạm tới yết hầu Đường Linh Sơn, chuẩn bị đưa hắn vào chỗ chết, đột nhiên thân thể cứng đờ, một mũi nhọn xuyên thấu lộ ra phía trước ngực hắn.
Biểu tình trên nét mặt lão giả không thể tin nổi, thậm chí là sợ hãi, thực lực Tông sư đỉnh phong của hắn sao lại không đỡ nổi một kích như thế?
Hắn chậm rãi quay người trở lại, chợt thấy một khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, thậm chí còn khiến linh hồn hắn có chút run rẩy, tựa như ác quỷ tới từ địa ngục, mà trong tay ác quỷ đó, cầm một thanh đao, máu tươi đang không ngừng theo lưỡi đao chảy xuống.
Thanh đao này, hắn không hề cảm nhận được, đã lặng lẽ không một tiếng động đâm xuyên qua lồng ngực cứng rắn như sắt của hắn.
Cảm giác trước mắt trời đất nghiêng ngả, ngay trước khi tia sáng cuối cùng trong mắt hắn tắt lịm, hắn thấy xung quanh có hàng loạt những cái bóng tựa ác ma, đột ngột chui lên từ trên mặt đất, hoặc giả không biết từ đâu bỗng hiện ra, đám thủ hạ của hắn, tựa như một đám cừu chờ bị làm thịt, căn bản không kịp phản kháng.
Mãi cho đến khi trước mắt hắn hoàn toàn là hắc ám, hắn cũng không hề biết những người này tới đây như thế nào, hơn nữa còn lặng lẽ tiễn bọn hắn vào địa ngục. Hắn chỉ biết được một điều, người giết hắn, thực lực đã đạt đến một cảnh giới khiến người ta sợ hãi - cảnh giới Võ thánh.
Nhưng hắn cũng không hề biết, đây chỉ là một góc núi băng của Sát Thủ doanh Viêm Hoàng cục hiện nay mà thôi. Những nhân vật lâu la cấp thấp của Trường Sinh giáo như hắn, làm sao có thể biết được toàn bộ hành tung của chúng tại Đại Đường quốc sớm đã lọt vào giám thị của rất nhiều người. Bọn chúng chẳng qua chỉ là những tên hề đang diễn trò mà thôi.
Đường Linh Sơn vốn đã nhắm mắt chờ chết, nhưng hắn đợi nửa ngày vẫn chưa thấy chuyện phát sinh như trong tưởng tượng.
Khi hắn mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mặt phơi đầy xác chết, toàn bộ hắc giáp kỵ sĩ cả người lẫn ngựa đều đã biến thành những cỗ tử thi lạnh lẽo.
Quỷ dị chính là, xung quanh không hề thấy bóng dáng của người cứu viện, chỉ có đám thị vệ thụ thương đang ngồi băng bó mà thôi.
- Cuồng Đao, chuyện gì đã xảy ra?
Đường Linh Sơn mắt thấy Cuồng Đao ngồi trên mặt đất, một gã thị vệ đang băng bó cho hắn, vì vậy liền hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Cuồng Đao lúc này cũng chỉ lắc đầu nói:
- Điện hạ, chúng tôi cũng không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi khi chúng tôi đang chém giết, đột nhiên nổi lên một trận gió to, cát bụi mù mịt, sau đó một vài cái bóng quỷ dị xuất hiện, chưa đến vài lần hô hấp đã giết toàn bộ quân hắc giáp kỵ sĩ rồi lại lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Bất quá thuộc hạ đoán rằng những người này có lẽ đều là sát thủ!
- Sát thủ, chẳng lẽ là tổ chức kia của hắn?
Đường Linh Sơn trầm ngâm, liền nghĩ tới Viêm Hoàng cục.
Cuồng Đao lúc này đứng dậy, mặc dù có chút lảo đảo, nhưng vẫn có thể chịu được. Quét mắt nhìn quanh, thấy năm mươi thị vệ nay chỉ còn hơn chục người sống sót, bèn nói:
- Điện hạ, đã có người tương trợ, vậy nơi đây không thích hợp ở lâu, phỏng chừng vẫn còn có kẻ đuổi theo, chúng ta phải mau chóng ly khai thôi!
Đường Linh Sơn nghe vậy, cũng không suy nghĩ nhiều, nâng Đường Linh Vận dậy, thấy có chiếc xe ngựa khác vẫn còn lành lặn, liền để Đường Linh Vận ngồi lên đó, bản thân hắn tìm một con ngựa, tung người nhảy lên rồi nói:
- Xuất phát!
Dứt lời, đoàn người tiếp tục hướng về phương Bắc lao đi!
...
Cùng lúc đó, trong Thiên Quỷ sơn.
Trước Thiên Quỷ động, lúc này một lão giả mặc quần áo mộc mạc, ẩn chứa khí độ cùng sự uy nghiêm của hoàng giả, đang quỳ ở trước Thiên Quỷ động.
Mọi người sinh sống trong Quỷ Cốc không hề biết người này vì sao vào được Thiên Quỷ sơn, càng không biết người này muốn làm gì. Nhưng Quỷ Hoàng không muốn gặp hắn, các trưởng lão cũng không để ý tới hắn, cũng không đuổi hắn đi, thực khiến người ta thấy kỳ quái.
Mà lúc này trong Thiên Quỷ động, chư vị trưởng lão cùng Quỷ Hoàng ngồi một chỗ, Quỷ Hoàng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
- Giết hắn, cho dù hắn đến thỉnh tội cũng không thể nào bù đắp được sai lầm năm đó hắn phạm!
Lam La U sắc mặt xanh đen, mở miệng nói.
- Đúng, giết tên phản đồ này đi!
Da Bách cũng gật đầu phụ họa nói.
Ô Lan lại nói:
- Có lẽ việc năm đó còn có chút kỳ quái, dù sao việc cũng đã cách đây mấy trăm năm, hôm nay hắn biết chúng ta thoát khốn, liền chạy tới quỳ ở trước động, chắc hẳn muốn xin chúng ta tha thứ, không bằng để hắn vào đây giải thích một chút xem sao, chúng ta cũng không thể đem thù hận năm đó giữ đến tận bây giờ được!
Cơ Trường Không đột nhiên nói:
- Chư vị, qua nhiều năm như vậy người này vẫn chưa chết, hơn nữa hôm nay lại tự mình tìm tới quỳ trước động, ta thấy hắn thái độ thành khẩn, nói không chừng năm đó hắn có nỗi khổ không thể nói, không bằng để hắn vào đây giải thích một chút, mọi người thấy thế nào?
Chúng trưởng lão vẫn không nói gì, chỉ quay sang nhìn về phía Quỷ Hoàng.
Trong số trưởng lão ngồi đây, Quỷ Hoàng cùng Cơ Trường Không, Lam La U cùng Da Bách năm đó với người quỳ ngoài động cũng từng có giao tình, dù sao đã gần hai trăm năm qua đi, những người còn lại cũng chỉ biết được sự việc do trưởng bối kể lại mà thôi!
Quỷ Hoàng trầm tư hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói với Cơ Trường Không bên cạnh:
- Trường Không, ngươi bảo hắn tiến vào đây, tiện thể kêu cả Liên Tinh tới, có một số việc để họ đối mặt với nhau nói chuyện, mới rõ ràng được!
Cơ Trường Không gật đầu, liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, vị lão giả bên ngoài chậm rãi đi vào, sau khi nhìn thấy Quỷ Hoàng, trên nét mặt già nua mang theo thần sắc khổ sở, huỵch một tiếng quỳ xuống trước mặt Quỷ Hoàng, nói:
- Đồ nhi bất hiếu Đường Chấn Nam, thỉnh tội với sư tôn!
Quỷ Hoàng nhìn gã đồ đệ duy nhất hắn thu năm đó, đồng thời cũng vô cùng yêu quý, trong lòng tràn ngập phức tạp, cũng bởi vì sự kiện kia mà khiến trong lòng hắn thủy chung luôn có một nút thắt không thể cởi bỏ.
Qua một hồi lâu, Quỷ Hoàng thở dài, nói:
- Ngươi đứng lên mà nói!
Đường Chấn Nam vẫn quỳ như cũ không chịu đứng lên.
Quỷ Hoàng thấy hắn như vậy, bèn nói:
- Sự việc Quỷ Cốc năm đó, hôm nay chúng ta đã thoát khốn, cũng không có ý định tìm người tính toán, ngươi không cần như vậy, ngươi có ẩn tình nào khó nói, không ngại thì kể ra đi!
Đúng lúc này, Cơ Trường Không dẫn Liên Tinh đi đến.
Liên Tinh vừa nhìn thấy Đường Chấn Nam quỳ trên mặt đất liền biến sắc, không khỏi cả giận nói:
- Ngươi kẻ phản bội này, hôm nay ngươi còn mặt mũi tới đây sao?
Đường Chấn Nam ngẩng đầu lên, sau khi thấy Liên Tinh, thần sắc cũng rung động nói:
- Liên Tinh, ngươi còn chưa chết sao?
Quỷ Hoàng nhìn hai người khoát khoát tay nói:
- Được rồi, sự tình đã qua, các ngươi cũng không cần vừa gặp mặt liền như vậy, việc năm đó, ngoại trừ Niếp Hỏa kia, còn có một vị cường giả thần bí khác, chúng ta đều hoàn toàn không biết gì cả, chắc hẳn ngươi tới đây cũng vì chuyện này, thử nói xem sao!
Đường Chấn Nam nói:
- Năm đó tình cảm bị dồn nén, quả thực cũng đã từng sinh tâm oán hận, nhưng tội đồ chưa bao giờ nghĩ tới việc qua cầu rút ván đem sư tôn cùng Quỷ Cốc vây khốn cả. Sư tôn có từng nhớ tới Khôn Linh Lão Tổ?
- Khôn Linh Lão Tổ?
Quỷ Hoàng cau mày nói:
- Việc này cùng hắn có quan hệ gì, hắn không phải một mực lánh đời không ra bên trong Nguyệt Môn sao, thế nào lại liên quan tới sự kiện kia được?
Liên Tinh kinh ngạc trừng mắt nhìn Đường Chấn Nam nói:
- Nói như vậy, lúc đó ngươi ra khỏi Quỷ Cốc, bị nhóm người Niếp Hỏa cùng Tinh Hạc Tử vây khốn, Khôn Linh Lão Tổ đã âm thầm chỉ dẫn ngươi quay lại làm chuyện này?
Đường Chấn Nam gật đầu nói:
- Sư tôn, tội đồ lúc đó sau khi xuất cốc, đã nghĩ liều mạng thủ hộ nơi thông đạo, nhưng Quy Tinh Tử vốn là Vị giai cường giả đến từ Di Sinh giới, còn là đồ đệ của Tinh Tổ, ta căn bản không phải là đối thủ của hắn. Lúc đó bọn chúng cũng không giết ta, chỉ muốn nghe ngóng tình huống trong Quỷ Cốc. Mục đích chủ yếu của chúng là muốn ta dẫn sư tôn cùng tộc nhân Cơ thị đi ra để một mẻ bắt sạch. Lúc đó ta muốn phản kháng, nhưng đột nhiên có người truyền âm cho ta, nói cho ta rằng khí số Đại Ngụy vương triều đã tận, đế mạch chi thực sắp rơi vào tay tà ma, mà Cơ thị cùng với người bộ tộc Quỷ Cốc vẫn chưa thể ra khỏi Quỷ Cốc, hắn muốn ta phải lập tức nghĩ biện pháp phong ấn Quỷ Cốc một lần nữa, bằng không hậu quả khó lường.
Quỷ Hoàng cau mày nói:
- Khôn Linh Lão Tổ vì sao lại bắt ngươi phong ấn Quỷ Cốc?
- Lúc đó đồ nhi cũng không biết tại sao hắn lại muốn làm vậy, nhưng Khôn Linh Lão Tổ cũng không cho ta cơ hội, hắn thấy ta do dự, bèn mượn tay ta mạnh mẽ phá hủy cửa ra. Lúc đó đúng lúc Hi Nhân sắp đi ra, Quy Tinh Tử muốn đánh chết Hi Nhân, Khôn Linh Lão Tổ lại mượn tay ta đánh ngược Hi Nhân về trong cốc. Sau khi Quy Tinh Tử phát hiện ra Khôn Linh Lão Tổ, cùng hắn giao thủ, Khôn Linh Lão Tổ thụ thương liền hướng Liên Tinh nói một câu nói, sau đó mang theo ta rời khỏi nơi này, cho nên mới khiến tất cả mọi người hiểu lầm, cho rằng ta là kẻ phản bội tự tay phá hỏng cửa ra, cũng đã thương cả Hi Nhân, làm việc qua cầu rút ván!
Liên Tinh nghe xong thần sắc đột nhiên ảm đạm, Quỷ Hoàng nhìn nàng nói:
- Lúc đó Khôn Linh Lão Tổ nói gì với người?
Liên Tinh nói:
- Lúc đó ta nấp ở một bên, cũng không biết Khôn Linh Lão Tổ vì sao lại biết chỗ của ta, hắn chỉ nói cho ta biết, sư huynh của ta bị ca ca ta bán đứng, rồi bị nhóm người Quy Tinh Tử giết chết, nếu như ta còn tiếp tay cho giặc, tương lại ắt phải chịu thiên phạt. Khi ta biết chuyện này bèn chất vấn Quy Tinh Tử, sau lại cùng hắn giao thủ, ta không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đánh rơi xuống Quỷ Cốc!
Sự tình trải qua lời kể của Liên Tinh và Đường Chấn Nam, chúng trưởng lão ngồi trong sảnh đều bắt đầu nghị luận, Cơ Trường Không nói:
- sự kiện lần kia, Khôn Linh Lão Tổ là then chốt, nhất định hắn có thuyết pháp của mình, sẽ không vô cớ đem chúng ta vây khốn trong Quỷ Cốc mấy trăm năm, phải chờ Thiên Hà đến giúp chúng ta thoát khốn!
Những người khác trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.
Đường Chấn Nam nói:
- Tội đồ sau khi bị Khôn Linh Lão Tổ đem đi, cũng đã hỏi qua hắn chuyện này, nhưng lúc đó hắn không chịu nói, chỉ muốn ta quay về tộc dẫn theo tộc nhân tranh giành thiên hạ, thay thế Đại Ngụy vương triều, chấp chưởng đế mạch chi thực của thiên hạ Đông vực, cũng dùng ta làm thủ hộ cho chín đời tử tôn Đường thị.
Đến khi biến số trong thiên cơ kia xuất hiện, Đường thị ta tự nhiên phải đem đế mạch chi thực trả lại cho Cơ thị, lánh đời không ra, từ đó Man Hoang thế giới này sau khi trải qua một trận đại kiếp hỗn loạn, sẽ một lần nữa phục hồi lại trật tự của giới vực đã sụp đổ.
Sau đó tội đồ liền theo lời mà làm, sau khi tội đồ xây dựng thiên hạ được mười năm, Khôn Linh Lão Tổ lại một lần nữa tìm tới ta. Sau khi ta thoái vị, hắn liền đem bản tôn của ta đóng băng để trong địa mạch hoàng cung, còn phân thân của ta thì để trong lăng mộ Đông Sơn, thủ hộ cho đế mạch của tử tôn Đường thị không mất, mà lần này, cũng là Khôn Linh Lão Tổ thả ta ra, cho ta tới đây!
Quỷ Hoàng nghe xong tựa hồ hiểu ra điều gì đó, đột nhiên thở dài nói;
- Khôn Linh Lão Tổ là một người nhìn xa trông rộng, trong đám đồng bối chúng ta, hắn cùng với Nhan Ma Ước là bạn chí giao, khi hắn xuất hiện ở đây, mượn tay ngươi phá hủy cửa ra, chắc hẳn cũng có nguyên nhân, khi hắn nói chuyện này cùng ngươi có đề cập qua sự tình gì đặc thù không?
Đường Chấn Nam tỉ mỉ hồi tưởng rồi nói:
- Lúc đó hắn từng nhắc tới tiên đoán của một vị tiền bối trước khi mất, còn cả một việc hắn được ủy thác khi vị tiền bối đó lâm chung nữa. Về phần là chuyện gì hắn cũng không nói cho ta biết, bất quá hắn đã nói với ta một cái tên, đó là Vân Ly Huyền Thiên, cho nên ta đoán rằng, hắn làm như vậy phỏng chừng là do ủy thác của Vân Ly Huyền Thiên!
Quỷ Hoàng nghe tới đây thần sắc có phần rung động, ngay cả những các trưởng lão khác lúc này cũng có chút kinh ngạc, Lam La U nói:
- Lẽ nào đây là việc Huyền Thiên cộng chủ muốn Khôn Linh Lão Tổ làm, đem chúng ta vây khốn trong Quỷ Cốc gần ba trăm năm mới thoát ra được?
Quỷ Hoàng nói:
- Bản thân Huyền Thiên cộng chủ có được năng lực dự đoán, không ai dám hoài nghi, nếu như việc này là sự sắp đặt của Huyền Thiên cộng chủ, thì đến nay, bố cục do hắn bày ra đã được gần một nghìn năm, mà biến số trong đó, có lẽ chính là Thiên Hà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.