Một đầu cổ hoang cự thú, trong nhận thức của một đám đệ tử chưa có tư cách hạ sơn ra bên ngoài lịch lãm, bọn họ vô cùng đắc ý, thậm chí còn coi thường cho rằng, một đầu dã thú làm sao có thể phá hỏng được hệ thống phòng vệ nghiêm mật của Thiên Môn!
Thế nhưng trong ngày hôm nay, tất cả đắc ý và kiêu ngạo của bọn họ đều bị hung hăng vô hình phá hỏng, một chút cũng không còn.
Trong nội tâm bọn họ chỉ còn nỗi sợ hãi, không còn ý chí chiến đấu, muốn tìm được một chỗ dựa để tránh gió mưa, cho dù đã lui vào trong đại điện thường ngày uy nghiêm không gì sánh được, làm bọn họ vô cùng kính nể, nhưng trái tim đang đập bình bịch sợ hãi kia lại vẫn như cũ không thể nào bình phục được, bởi vì đại điện này, trước mặt cự thú, vẫn vô cùng yêu đuối đến đáng thương.
Thẳng đến khi Chấn Thiên trưởng lão cùng với một đầu đại băng chu xuất hiện trước mặt cự thú kia, tạm thời chống đỡ bước tiến cự thú, đám đệ tử Thiên Môn trắng trẻo béo mập này mới phát ra tiếng hò hét hoan hô hưng phấn.
Nhưng đây không phải là một hồi biểu diễu hí kịch cho bọn họ xem xét.
Kế tiếp, tiếng cười lớn, tiếng hò hét hoan hô của đám đệ tử Thiên Môn này đột nhiên tắc nghẽn, bởi vì bọn họ lại chứng kiến được hình ảnh làm cho bọn họ nhanh chóng rơi vào trong tuyệt vọng mãnh liệt.
Tại thường ngày, đầu khôn sương thiên chu có thể là tồn tại làm bọn họ kính nể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227926/chuong-412.html