Thiên Trụ Sơn, đây là một ngọn núi khí thế bàng bạc, tú mý tuyệt luân, địa thế hiểm trở nhất tại Tuyết Vực, nó giống như một thanh cự kiếm khổng lồ đâm sâu xuống đại địa băng phong, vỏ kiếm dựng thẳng chọc trời cao.
Trong bóng tối, trên núi có điểm điểm tinh quang lóe ra, làm cho ngọn núi như một chiếc dèn dầu, lại giống như nhiễm hồn trong nhân gian.
Thiên Môn, mấy trăm năm qua, tọa lạc tại ngọn núi to lớn hùng vĩ này, hàng rào sâm nghiêm, sơn đạo hiểm yếu ngoắt nghéo, trên ngọn núi khí thế hoành vĩ, chằng chịt kiến trúc tinh xảo, bố cục phòng vệ nghiêm mật, làm cho cả ngọn núi chặn ngang giống như một thanh bảo kiếm chân chính có chứa phong mang, ẩn hiện một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, cản người nơi xa.
Đây chính là một tông môn đã có lịch sử nghìn năm, nó đã từng huy hoàng, đã từng rống lớn một tiếng kinh thiên hạ, cùng với hôm nay quyền thế bốn phương Tuyết vực, cùng với sâu trong nhân tâm đối với nó kính nể sợ hãi.
Mà trên thực tế, thịnh cực tất suy, hết cùng lại thông, đây chính là quy luật diễn biến của tự nhiên, một quá trình mà bất cứ thứ gì đó đều phải trải qua, thời điểm cường thịnh của Thiên Môn đã sắp qua, cũng giống như Thánh Võ Tông thời điểm cường đại, tại lúc bọn họ nghênh đón một lần tan biến, trong mấy trăm năm sinh tồn giãy dụa, có thể đổi lên một lần quật khởi mới. Mà hòn đá tảng để đổi cho Thánh Võ Tông một lần nữa quật khởi, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227925/chuong-411.html