Khi sắc trời không còn rõ, gió tuyết bên ngoài đã dừng lại.
Củi lửa trong phòng đã sớm dập tắt, Thiên Mang Ô ngủ vùi bên cạnh đống lửa, trong lòng ôm tiểu bạch viên còn đang ngủ say không tỉnh lại.
Lúc Vân Thiên Hà thu công, mở mắt, lập tức dò xét tình huống của Đường Linh Toa, phát hiện thương thế của nàng đã có chút giảm bớt, hơi thở đã tăng mạnh hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy ra cửa, sắc trời bên ngoài vẫn còn có chút tối đen, Vân Thiên Hà nhìn xung quanh, liền nói với Thiên Mang Ô đã tỉnh lại trong phòng:
- Ngươi ở trong phòng chăm sóc Linh Toa và tiểu bạch viên, nếu có chuyện gì lập tức kêu to cảnh báo, ta tới phế tích phía nam điều tra!
Nói xong, liền bước về phía phế tích nhà cũ Vệ thị.
Diện tích mảnh phế tích này tương đối rộng rãi, Vân Thiên Hà dựa theo đường viền kiến trúc quan sát cẩn thận, nhìn theo vị trí các thôn dân trong trấn để tế phẩm, chỗ này chính là cửa lớn trước tòa nhà.
Kiến trúc nơi này tuy rằng đại đa số đều đã sụp đổ tổn hại, thế nhưng nền móng vẫn coi như hoàn chỉnh, muốn hoàn nguyên toàn bộ nhà cửa như ban đầu đối với Vân Thiên Hà mà nói không hề khó khăn.
Từ chỗ cửa lớn bắt đầu tìm tòi, đạp trên những mảnh ngối vỡ nát, đầu tiên Vân Thiên Hà quan sát đại khái xung quanh, nơi đây đều bị bao trùm trong một tầng tuyết đọng, cũng không có dấu vết khả nghi nào.
Khi hắn đi tới tòa nhà hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227842/chuong-328.html