Trên mặt đất, hai con ngựa cấp bách phi nhanh, tại cánh đông tuyết trắng mang mang, theo phương hướng dọc theo Hạ Gia Lạp Sơn, giống như con kiến nho nhỏ bò sát mặt đất, hướng về phía đuôi con cự long khổng lồ.
Dưới chân dãy núi trùng điệp, một trấn nhỏ tọa lạc nơi đây, không gian một màu bạc trắng.
Gió lạnh hiu hiu, trong trấn nhỏ có vẻ hoang vắng, cũng chỉ có hơn mười hộ gia đình, rất nhiều phòng ốc bị tuyết đọng áp thấp, thoạt nhìn đã thật lâu không có người ở, mà tại phía nam có một dãy phòng ốc các loại đã thành phế tích, chỉ còn lại có dấu vết cháy xém, thật lâu cũng không có người thanh lý qua.
Phía sau thôn trấn, chính là núi hoang sương khói mịt mờ, bị một tầng mây mù bao phủ, có vẻ thần bí mỹ huyết.
Hai con ngựa đạp tuyết chạy tới, lúc tiến vào trong thôn trấn này, nhìn thấy thôn trấn vô cùng yên tĩnh và hoang vắng, trong lòng người cưỡi ngựa không khỏi trầm xuống, nơi này liệu có người sống?
Dọc theo đường đi, thương thế của Đường Linh Toa tuy rằng được Vân Thiên Hà dựa vào nội tức tinh thuần khống chế được, thế nhưng khí tức của nàng vẫn vô cùng yếu ớt như cũ, hình như tùy thời đều có thể chết đi, nàng đã hoàn toàn thu hút sự tập trung của Vân Thiên Hà.
Vốn là một trái tim bình lặng như nước, trong lần ma luyện lo được lo mất này, bắt đầu xuất hiện sự vội vàng xao động.
- Đại ca ca, căn nhà phía trước có ánh đèn, đệ tới hỏi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227841/chuong-327.html