Mùa đông giá lạnh, hoa tuyết bay đầy trời, từng cơn gió rét cuốn theo mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, trong tiểu trấn thỉnh thoảng vẫn thấy vang lên những thanh âm khóc nức nở, kết hợp với những tiếng gió lạnh gào rít, phảng phất như điệu khúc gào thét của vong linh địa ngục.
Tại một chỗ hoang vắng bên ngoài Vọng Kinh Trấn, mấy cố thi thể tĩnh mịch cứng ngắc nằm trên mặt đất đã hoàn toàn bị tuyết trắng phủ lấp.
Máu đã đọng lại cũng bị hoa tuyết phủ lấp toàn bộ.
Kể cả những vết tích tranh đấu nơi đây cũng bị trận tuyết rơi liên tục này che kín.
Lúc này, xa xa trên quan đạo đang có mấy người cưỡi ngựa tốc hành, trong hoa tuyết bọn họ thật giống như những mũi tên nhọn đang bay, nhắm thẳng hướng Vọng Kinh Trấn băng băng chạy tới.
Khi đến gần khu dân cư, lúc này đoàn người cũng phát hiện mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất bị tuyết phủ kín, cùng với đó còn có một vài thân thể bị bạo tung, chỉ còn lại mấy phần chân tay gãy đoạn rời rạc.
Không!
Một tiếng thét vô cùng bi thống, đánh vỡ đi sự cô tịch của cả một vùng tuyết địa hoang vắng khiến cho khung cảnh nơi đây càng nhuốm màu tang thương.
Đứng phía trước, giữa đoàn người là một vị nữ tử mặc áo choàng tránh tuyết mao nhung, đỉnh đầu đội tuyết cừu miên mạo, dáng vẻ thanh nhã, lúc này thần tình vô cùng đau thương, nước mắt lăn dài trên mặt.
Nàng vừa kêu lên một tiếng thê lương rồi như điên dại nhào tới trước một cụ thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dong-thien-ha/1227702/chuong-182.html